Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 11: Trẻ không nỗ lực, già đi nhặt rác

Cập nhật lúc: 2025-12-13 15:13:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thím Trần nháy mắt với Hạ Sơ Kiến, đặt cái tay nải to tướng xuống đất, hạ giọng : " thế, thím ngoài săn. Đừng đùa, sắp đông , động vật ở Rừng Dị Thú con nào con nấy tranh thủ tích mỡ, béo múp míp!"

Nói , bà quanh quất, xác định ai mới bắt đầu lôi đồ từ trong tay nải .

"Sơ Kiến, đây là Sâm Hồng Tùng, cực kỳ bổ dưỡng. Cô cô cháu sức khỏe yếu, chắc chắn dùng đến."

"Đây là mật ong Đa già. Mấy cây đa cổ thụ ở Rừng Dị Thú chắc thành tinh hết , ong rừng tổ đó chắc cũng thành tinh nốt. Cầm lấy mà ăn, cho con gái lắm..."

"Còn cái nữa, sườn của con Heo Tê Giác ăn nấm cục đen hoang dã mà lớn. Thím nhớ cháu thích ăn món nhất nên để dành một dẻ sườn. Con heo to lắm, thím xẻ thịt bán cho nhà hàng trong thành phố ngay từ ngoài thành ..."

Thím Trần dúi một đống đồ tay Hạ Sơ Kiến.

Hạ Sơ Kiến ngại ngùng, vội xua tay từ chối: "Thím Trần, thím Rừng Dị Thú nguy hiểm thế nào cháu , cháu dám nhận . Cô cô cháu viện ba năm nay, thím chăm sóc cháu như cô ruột , cháu thể cứ ăn chực của thím mãi ..."

Thím Trần sầm mặt, giả vờ giận dỗi: "Sơ Kiến, cháu khinh thường thím đấy ?! Tuy thím công việc định, nhưng mỗi tháng 'nhặt của hời' ở Rừng Dị Thú một chuyến, tiền kiếm còn nhiều hơn lương chú nhà cháu đấy! Mấy thứ mất tiền mua , đồ nhặt , cháu lấy là chê thím nhặt rác về chứ gì?"

Lòng Hạ Sơ Kiến ấm áp lạ thường.

"Thím Trần, Rừng Dị Thú nguy hiểm trùng trùng, gọi là nhặt rác ? Cháu mà chê thì đúng là kẻ ..." Thấy thể từ chối, cô đành nhận lấy.

Hơn nữa, Sâm Hồng Tùng đúng là thứ t.h.u.ố.c bổ quý giá, mua ở hiệu t.h.u.ố.c bên ngoài giá cao ngất ngưởng mà chắc là hàng thật. Hạ Sơ Kiến thực sự tẩm bổ cho cô cô.

Vả hiện tại cô tiền, cô sẽ ăn đồ của khác nữa. Tiếc là thím Trần dùng vòng tay thông minh, nếu chuyển khoản ngay lập tức. Cô quyết định khi từ bệnh viện về sẽ rút tiền mặt đưa cho thím.

"Thế mới ngoan! Chúng là hàng xóm láng giềng, cháu là bạn học của con gái thím. Hồi cô cô cháu đổ bệnh cũng giúp đỡ con bé nhà thím nhiều, còn dạy kèm miễn phí nữa. Về tình về lý, thím chăm sóc cháu." Thím Trần hào sảng, gật đầu buộc tay nải.

Hạ Sơ Kiến thu dọn đồ đạc mang về nhà, tò mò hỏi: "Thím Trần, Rừng Dị Thú thực sự nhiều đồ thế ?"

Hình như ở đó nhiều loài chim thú lạ và thực vật quý hiếm mà cô từng tên.

Tay thím Trần khựng , ánh mắt lảng tránh, mất tự nhiên đáp: "Rừng Dị Thú quá nguy hiểm. Lần đầu tiên thím cũng chịu lỗ nặng. Sau chỉ dám loanh quanh ở rìa rừng gần Mộc Lan thành, nhặt nhạnh những thứ khác bỏ thôi."

Thư Sách

Thấy vẻ mặt nóng lòng thử của Hạ Sơ Kiến, thím Trần đổi giọng, chân thành khuyên can: "Sơ Kiến, thím dọa cháu . Cháu tại nơi đó gọi là Rừng Dị Thú ?"

"...Vì bên trong dị thú ạ?"

", nhưng dã thú bình thường! Cháu thấy con hổ cao 10 mét bao giờ ? Thấy con trăn cuộn to như ngọn núi ? Còn chuột bay phun lửa, gà lôi phóng độc... Ngay cả cỏ cây, bụi gai cũng thể lấy mạng trong tích tắc!" Thím Trần hạ giọng kể về sự hung hiểm của khu rừng.

"Chưa hết, nơi nguy hiểm nhất là vùng Cực Bắc của khu rừng. Trung tâm vùng Cực Bắc gọi là 'Vùng Cấm Sinh Mệnh'! Thím từng thấy ai đó mà còn sống trở ! Cháu liệu hồn mà suy nghĩ cho kỹ!"

Thím Trần xốc cái tay nải, giơ tay xoa đầu Hạ Sơ Kiến: "Con gái con lứa thì lo mà học hành cho giỏi, thi đại học , kiếm công việc định. Chứ giống thím, tuổi vẫn xách đầu kiếm ăn ở bìa rừng. — Cái gọi là thiếu thời nỗ lực, về già nhặt rác!"

Hạ Sơ Kiến chớp mắt: "Thím Trần, học phí đại học bây giờ đắt đỏ lắm, cảnh nhà cháu thím đấy. Muốn học đại học thì cháu cũng cày cuốc kiếm tiền chứ."

"Thực ... bệnh của cô cô cháu là bệnh nan y, căn bản chữa , tội gì ném tiền qua cửa sổ thế? Cháu cũng lo cho bản chứ." Thím Trần Hạ Sơ Kiến đầy thương cảm, khẽ khuyên.

Hạ Sơ Kiến mím môi, vuốt tóc, nghiêm túc đáp: "Cũng tính là ném tiền qua cửa sổ thím. Chỉ cần cứu mạng , tốn bao nhiêu cũng đáng."

" cháu bán nhà , giờ ở thuê. Nếu cô cô cháu ..." Thím Trần thở dài. "Còn nữa, sang năm thi đại học , dạo cháu cúp học, là viện chăm cô cô ? Thế cháu định học hành thế nào? Có còn đại học ?"

Con gái thím Trần học cùng trường với Hạ Sơ Kiến, chắc là con kể .

Hạ Sơ Kiến thím ý , nhưng cảnh mỗi mỗi khác. Cô nhẹ: "Cháu , cháu sẽ suy nghĩ. Thím cứ bận , cháu việc đây."

Cô cô của cô, Hạ Viễn Phương, tại Bệnh viện Hoàng gia 892 thành phố Mộc Lan suốt ba năm nay.

...

Hạ Sơ Kiến xách hộp cơm giữ nhiệt, tàu điện ngầm đến bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-11-tre-khong-no-luc-gia-di-nhat-rac.html.]

Cô cô phòng đơn, loại VIP sang trọng nhất nhưng cũng y tá trực 24/24. Chi phí một năm ngốn hơn một vạn tệ.

Ba năm , Hạ Sơ Kiến chủ động bán căn nhà rẻ tiền duy nhất của hai cô cháu, gom chút vốn liếng để cô cô chăm sóc nhất trong khả năng.

Đứng cửa phòng bệnh, Hạ Sơ Kiến định gõ cửa thì cửa mở. Bác sĩ điều trị chính Thẩm Quân Dịch đang bước .

Hạ Sơ Kiến vội mỉm chào: "Bác sĩ Thẩm, bác kiểm tra phòng ạ?"

Thẩm Quân Dịch là một đàn ông trung niên nho nhã, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt sâu và sáng, khóe mắt hằn nếp nhăn của thời gian. Mặc áo blouse trắng, mày ông lúc nào cũng nhíu , vẻ mặt luôn tâm sự nặng nề.

Thấy Hạ Sơ Kiến, ông gật đầu: "Sơ Kiến đấy . Cô cô cháu vẫn như cũ, tỉnh ."

Hạ Sơ Kiến trong phòng bệnh, nghiêm túc : "Cháu chuyện với bác. À đúng , cháu mang cháo sườn tươi, nấu theo công thức cô cô dạy, đúng khẩu vị bác thích nhất, kịp bữa sáng đấy ạ."

Thẩm Quân Dịch từ chối, nhận lấy hộp cơm, nghiêng để cô .

Hạ Sơ Kiến rón rén bước tới bên giường bệnh Hạ Viễn Phương. Vì bệnh tật quanh năm, da dẻ bà tiều tụy, tái nhợt chút huyết sắc. Tóc khô vàng, rụng đầy gối. Bà gầy da bọc xương, còn vẻ thanh lịch, trí thức và cao sang của ngày xưa.

Hạ Sơ Kiến cẩn thậném góc chăn cho cô cô nhẹ nhàng . Y tá trực chờ sẵn ở cửa. Cô gật đầu chào theo Thẩm Quân Dịch về văn phòng.

Mở hộp cơm, Thẩm Quân Dịch múc cháo hai bát, đưa cho Hạ Sơ Kiến một bát: "Nào, cùng ăn ."

Hạ Sơ Kiến lâu ăn thức ăn t.ử tế, ngoài mấy ống dịch dinh dưỡng rẻ tiền khó nuốt. Cô l.i.ế.m môi, cưỡng mùi thơm của cháo, lặng lẽ nhận lấy và ăn từ tốn.

Vừa ăn, Thẩm Quân Dịch chuyện.

"Sơ Kiến, bác vẫn giữ nguyên câu ba năm . Bệnh của cô cô cháu thực chất là bệnh về gen. Ở Đế quốc Bắc Thần, đây là bệnh nan y, chữa . Cháu đừng lãng phí tiền nữa."

Ông bình tĩnh Hạ Sơ Kiến, trong mắt thoáng nét đau lòng khó nhận . Ông và Hạ Viễn Phương là chỗ quen cũ, thấy tình cảnh ông cũng xót xa.

Hạ Sơ Kiến im lặng, bất an đổi tư thế , nhỏ giọng hỏi: "...Thực sự còn cách nào ? Bác cứ , cần dùng t.h.u.ố.c gì, tìm nào, là chuyển lên Tổng bệnh viện Đế quốc ở Tinh cầu Bắc Thần, cháu đều chấp nhận! Về vấn đề tiền nong, bác cần lo."

Tinh cầu Bắc Thần là thủ đô của Đế quốc. Cô kiếm một khoản tiền khổng lồ, dù đến nơi đắt đỏ như thủ đô cũng thể xoay xở nhiều việc.

Thẩm Quân Dịch ngạc nhiên Hạ Sơ Kiến. Ông rõ tình trạng kinh tế của hai cô cháu.

Từ khi Hạ Viễn Phương đột ngột ngất xỉu ba năm bao giờ tỉnh , bà mất việc, mất bảo hiểm. Mọi chi phí t.h.u.ố.c thang đều là tiền tươi thóc thật Hạ Sơ Kiến bỏ . Ông cũng để Hạ Viễn Phương điều trị nhất, cô bé Hạ Sơ Kiến 14 tuổi năm đó dứt khoát bán căn nhà duy nhất với giá 3 vạn tệ.

Vì Hạ Viễn Phương hôn mê, Hạ Sơ Kiến thành niên, chính Thẩm Quân Dịch giấy chứng nhận bệnh nhân mất năng lực hành vi để luật sư giúp cô bé tất thủ tục bán nhà. tiền đó cũng chỉ đủ cầm cự ba năm. Hắn cô bé còn tiền để tìm kiếm phương pháp khác nên mới khuyên từ bỏ.

"Cháu lấy tiền?" Thẩm Quân Dịch nhịn hỏi.

Ánh mắt Hạ Sơ Kiến lảng tránh, trả lời thẳng mà kiên trì hỏi : "Bác sĩ Thẩm, bác cho cháu , thực sự hết cách ?! — Cháu Tập đoàn Y tế Lợi Thị tuyên bố bệnh gì cũng chữa mà? Mấy bệnh ung thư ngày xưa họ đều chữa khỏi , tại bệnh về gen là nan y?"

Ở Đế quốc Bắc Thần, ngoài bệnh viện công lập cho bình dân, còn những bệnh viện tư nhân cực kỳ đắt đỏ mà thường bao giờ dám mơ tới. Tập đoàn Y tế Lợi Thị sở hữu những bệnh viện tư nhân đỉnh cấp như thế.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...