Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại chiến với mẹ chồng - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-12 18:08:01
Lượt xem: 243

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lan Anh bế con trai xuất viện. Vết mổ vẫn còn âm ỉ đau, nhưng tinh thần cô lại kiên cường hơn bao giờ hết. Bà Khanh đón họ về nhà với vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy. Bà nhìn đứa cháu bé bỏng trong lòng Lan Anh, lẩm bẩm.

- Yếu vía. Phải làm lễ cúng giải hạn mới được.

Lan Anh không đáp lời. Cô thẳng lưng bước vào nhà, như bước vào một chiến trường. Minh đi bên cạnh, tay đặt nhẹ lên lưng cô, như một lời động viên thầm lặng.

Ngay sau khi Lan Anh và em bé ổn định, Lan Anh đã sắp xếp một buổi gặp mặt. Cô mời vài người cô chú, bác ruột bên nhà họ Phó, những người có tiếng nói và tư tưởng thoáng hơn Bà Khanh. Cô cũng mời bố mẹ đẻ của mình đến dự. Bà Khanh ngạc nhiên và không vui khi thấy sự xuất hiện của "bên nhà ngoại", nhưng không tiện phản đối trước mặt dòng họ.

Mọi người ngồi trong phòng khách. Không khí căng thẳng. Bà Khanh ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt uy quyền nhưng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lan Anh. Lan Anh ngồi đối diện, bế con trai đang ngủ say. Minh ngồi cạnh cô, nét mặt kiên định.

Lan Anh hít sâu, bắt đầu nói. Giọng cô bình tĩnh, rõ ràng, từng chữ vang lên như tiếng chuông.

- Kính thưa các cô chú, bác, hôm nay con xin mạo muội triệu tập buổi gặp mặt này để trình bày một số chuyện liên quan đến cuộc sống hôn nhân của con và Minh, cũng như những hành xử của mẹ Khanh đối với con.

Bà Khanh cau mày, định cắt ngang.

- Con nói gì đấy? Có gì không thể nói riêng sao?

- Có ạ. Lan Anh đáp, ánh mắt sắc bén. - Chuyện này không thể nói riêng được. Con nghĩ, cả dòng họ nên biết.

Cô bắt đầu kể, một cách tuần tự và có hệ thống.

- Ngay từ ngày đầu tiên về làm dâu, con đã phải chịu đựng những quy tắc vô lý. Ăn mặc không được tùy ý, bị bắt ăn chay 49 ngày để "rửa nghiệp".

Cô nhìn Bà Khanh, giọng đầy ẩn ý.

- Mỗi sáng 3 giờ, con bị đánh thức, bị bắt quỳ tụng kinh cầu tự cùng mẹ. Khi con dọn dẹp nhà cửa, mẹ nói con "quét sạch phúc đức". Mẹ bắt con gọi mẹ là "mẫu nghi thiên hạ"...

Một vài người lớn tuổi trong phòng khách bắt đầu xì xào. Những chuyện này, dù có nghe phong thanh, nhưng chưa ai biết chi tiết và mức độ vô lý của nó.

Lan Anh tiếp tục, đến phần cốt lõi.

- Con cứ nghĩ đó chỉ là sự cổ hủ quá mức. Cho đến khi con phát hiện, mẹ đã lén lút lấy tóc và đồ dùng cá nhân của con...

Cô đưa mẩu giấy và những sợi tóc ra, đặt trên bàn trà.

- ... đem đến cho một lão thầy bùa để làm phép, yểm bùa nhằm khống chế con, khiến con "ngoan ngoãn, nghe lời".

Bà Khanh tái mặt, lắp bắp.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Mày... mày nói bậy! Tao không làm gì hết!

- Bằng chứng đây ạ. Lan Anh đưa chiếc điện thoại ra, mở bản ghi âm. Giọng lão thầy bùa khàn khàn vang lên, xác nhận việc nhận đồ của Bà Khanh để "làm phép cho con dâu ngoan ngoãn".

Cả phòng khách im lặng như tờ. Những người thân của nhà họ Phó nhìn Bà Khanh với ánh mắt kinh ngạc, rồi chuyển sang khó hiểu, thất vọng. Bố mẹ Lan Anh ngồi đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, thương con gái.

Bà Khanh như phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-chien-voi-me-chong/chuong-6.html.]

- Giả! Tất cả là giả! Mày ngụy tạo! Mày muốn hãm hại tao! Bà ta la hét, chỉ vào mặt Lan Anh.

- Mẹ à! Minh lên tiếng, giọng dứt khoát. - Bản ghi âm đó là thật! Con đã nghe rồi! Con không ngờ mẹ lại có thể làm ra chuyện tày trời như vậy! Mẹ giải thích đi! Mẹ muốn dùng tà thuật để điều khiển vợ con sao?!

Anh quay sang các cô chú, bác.

- Con xin lỗi vì chuyện nhà chưa tỏ. Nhưng những gì Lan Anh nói là sự thật. Con đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy. Mẹ con... đã đi quá giới hạn rồi ạ.

Lời xác nhận của Minh như giáng một đòn mạnh vào Bà Khanh. Bà ta dựa vào con trai, vào địa vị làm mẹ để gây sức ép, nhưng giờ chính con trai lại đứng về phía đối thủ.

Lan Anh tiếp lời, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự phẫn nộ.

- Khi con mang thai, mẹ tiếp tục áp đặt. Bắt con làm lễ lạy bàn thờ tổ tiên để xin phép về thăm bố mẹ đẻ của mình. Rồi đến khi con sinh mổ...

Cô dừng lại, ánh mắt đỏ hoe khi nhìn con trai. Nỗi đau đớn và sự tức giận trong khoảnh khắc đó vẫn còn nguyên.

- ... mẹ đã nói... mẹ nói cháu trai mẹ, đứa bé này... yếu vía, không phải con nhà này. Chỉ vì con sinh mổ!

Cô đưa ra giấy tờ y tế.

- Đây là bệnh án của con, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của cháu bé từ bệnh viện. Việc sinh mổ là chỉ định y khoa cần thiết để đảm bảo an toàn cho cả hai mẹ con! Cháu bé hoàn toàn khỏe mạnh và đang hồi phục tốt! Không có cái gọi là \"yếu vía\" hay \"nghiệp chướng\" gì cả! Đó chỉ là sự mù quáng và tàn nhẫn của mẹ!

Lan Anh nhìn thẳng vào Bà Khanh, ánh mắt đầy thách thức.

- Những hành động của mẹ không phải là yêu thương hay giữ gìn gia phong, mà là thao túng, kiểm soát và làm tổn thương người khác bằng sự mù quáng và mê tín! Mẹ đã nhân danh tổ tiên, nhân danh phúc đức để làm những chuyện thất đức!

Cô tuyên bố, giọng vang vọng khắp căn phòng.

- Hôm nay, trước mặt mọi người, con yêu cầu mẹ phải công khai thừa nhận hành vi sai trái của mình và xin lỗi con!

Bà Khanh hoàn toàn sụp đổ. Bị vạch trần, bị con trai phản bác, bị những người thân trong dòng họ nhìn bằng ánh mắt thất vọng và trách cứ.

- Bà Khanh, bà làm vậy là sai rồi! Một người bác lên tiếng, giọng trách móc. - Nhà này dù giàu có thế nào cũng không thể làm những chuyện thất đức như yểm bùa, coi thường cháu ruột của mình như vậy!

- Phải đấy! Mê tín đến mức này là không chấp nhận được! Danh tiếng dòng họ cũng vì thế mà bị ảnh hưởng! Một người cô nói thêm.

Bà Khanh chỉ có thể đứng đó, tái mét mặt mày, môi mấp máy không thành lời. Quyền lực mà bà luôn dùng để thao túng người khác đã hoàn toàn sụp đổ trước sự thật và những bằng chứng không thể chối cãi. Bà ta bị cô lập, bẽ mặt hoàn toàn.

Lan Anh bế con trai đứng dậy. Cô nhìn Bà Khanh lần cuối, ánh mắt không còn sự căm hận tột cùng, chỉ còn sự lạnh nhạt.

- Từ giờ, con và Minh sẽ tự quyết định cuộc sống của gia đình nhỏ của mình. Con luôn tôn trọng mẹ với tư cách là mẹ chồng, nhưng con sẽ không bao giờ chấp nhận sự thao túng và mê tín dị đoan của mẹ nữa. Mẹ không có quyền can thiệp sâu vào cuộc sống của con và con trai con nữa.

Sau buổi gặp mặt đó, Lan Anh và Minh quyết định dọn ra sống ở một căn hộ riêng. Minh hoàn toàn ủng hộ quyết định của vợ. Anh đã nhận ra rằng, để có được hạnh phúc thực sự, anh phải tự đứng vững và bảo vệ gia đình nhỏ của mình.

Mối quan hệ giữa Lan Anh và Minh trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau chăm sóc con trai bé bỏng, xây dựng một tổ ấm đúng nghĩa, nơi tình yêu và sự tôn trọng ngự trị, chứ không phải bóng dáng của bùa ngải và mê tín.

Bà Khanh vẫn là Bà Khanh, có lẽ tính cách cổ hủ và mê tín khó lòng thay đổi hoàn toàn. Nhưng giờ đây, bà không còn khả năng gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Lan Anh và Minh nữa. Quyền lực của bà chỉ còn gói gọn trong bức tường của căn biệt thự cũ.

Dưới ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ căn hộ mới, Lan Anh bế con trai trên tay, mỉm cười nhìn Minh đang chuẩn bị bữa sáng. Chặng đường phía trước có thể vẫn còn những thử thách, nhưng họ biết rằng, cùng nhau, họ đã đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi sóng gió. Màn kịch đã hạ màn, và người chiến thắng là tình yêu, lý trí và sự kiên cường.

Loading...