Đại chiến với mẹ chồng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-12 18:07:54
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cầm mẩu giấy trong tay, Lan Anh không còn sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự căm phẫn lạnh lẽo. Cô không lãng phí thời gian. Sáng sớm hôm sau, cô lấy lý do đi gặp bạn bè, âm thầm điều tra địa chỉ thầy Thích Thông. Qua vài mối quen biết và khả năng tìm kiếm thông tin nhanh nhạy, cô phát hiện đó là nơi ẩn náu của một lão thầy bùa khét tiếng, chuyên dùng tà thuật để hãm hại người khác.
Lan Anh quyết định phải có bằng chứng không thể chối cãi. Cô tìm cách giả vờ là một khách hàng mới, mang theo một chiếc điện thoại đã cài sẵn chế độ ghi âm. Tìm đến căn nhà nhỏ u ám khuất sâu trong con hẻm, mùi nhang khói và thảo dược xộc thẳng vào mũi cô. Gặp lão thầy bùa mặt mày cau có, Lan Anh khéo léo đặt vấn đề, bóng gió về một "người nhà" cần làm phép cho "ngoan ngoãn, nghe lời".
Lão thầy bùa nhìn cô dò xét một lúc rồi nhếch mép cười, giọng khàn khàn.
- Gần đây ta có nhận làm cho một bà. Cũng vì con dâu không nghe lời đấy mà. Đem tóc với mấy thứ lặt vặt đến đây. Yên tâm, phép của ta linh lắm. Về sau bảo gì nghe nấy.
Lan Anh nghe đến đây, tim đập thịch thịch nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- À... vậy ạ? Thế làm bằng tóc thì hiệu quả thế nào hả thầy? Có mạnh không ạ?
- Hừm, tóc là kết nối với linh hồn. Lại thêm đồ dùng cá nhân nữa thì càng mạnh. Lão thầy nói, giọng đầy vẻ bí hiểm. - Bà kia cũng chịu chi lắm. Chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi.
- Vâng... vậy thì tốt quá. Lan Anh nói, trong lòng nổi lên một cơn ghê tởm. Cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, viện cớ chưa chuẩn bị đủ lễ vật và sẽ quay lại sau. Rời khỏi đó, cô cảm thấy như vừa thoát ra khỏi một nơi đầy uế khí.
Bản ghi âm trong điện thoại là bằng chứng đanh thép nhất. Cô còn giữ lại mẩu giấy và vài sợi tóc tìm thấy. Giờ phút này, cô đã hoàn toàn lột xác. Không còn là Lan Anh nhẫn nhịn, sợ làm mất lòng ai. Cô đã bị xúc phạm, bị thao túng, và bị đe dọa bằng tà thuật. Đủ rồi! Cô sẽ không chịu đựng thêm nữa.
Tối hôm đó, Lan Anh ngồi đợi Minh về nhà. Khi anh bước vào, cô nói.
- Anh, có chuyện quan trọng em cần nói. Cần có cả mẹ ở đây nữa.
Minh thấy vẻ mặt cô nghiêm túc khác thường, trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Anh gật đầu.
Cả ba ngồi trong phòng khách. Bà Khanh nhìn Lan Anh với ánh mắt dò xét, vẻ mặt không mấy thiện cảm.
- Có chuyện gì mà làm ra vẻ ghê gớm thế? Bà nói, giọng mỉa mai.
Lan Anh hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào Bà Khanh. Giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Con muốn hỏi mẹ về chuyện này ạ.
Cô đưa chiếc điện thoại ra, mở bản ghi âm. Giọng lão thầy bùa khàn khàn vang lên trong không khí tĩnh lặng, nói về việc nhận tóc và đồ dùng cá nhân để "làm phép cho con dâu ngoan ngoãn, nghe lời".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-chien-voi-me-chong/chuong-3.html.]
Minh nghe bản ghi âm, nét mặt từ khó hiểu chuyển sang sốc nặng. Anh nhìn mẹ, rồi nhìn vợ, không nói nên lời.
Bà Khanh nghe giọng lão thầy bùa, mặt tái mét. Bà lắp bắp.
- Cái gì... cái gì thế này? Mày... mày lấy ở đâu ra cái thứ vớ vẩn này?
- Con lấy từ chính cuộc nói chuyện của mẹ với lão thầy bùa đó ạ. Lan Anh đáp, giọng vẫn điềm tĩnh. Cô đưa mẩu giấy có chữ viết của Bà Khanh và địa chỉ lão thầy ra. - Mẩu giấy này con tìm thấy trong thùng rác của mẹ. Kèm theo... cô dừng một chút, cảm giác ghê tởm lại dâng lên. - ... kèm theo vài sợi tóc của con.
Mặt Bà Khanh biến sắc hoàn toàn. Bà bật dậy, la hét.
- Mày... mày vu khống! Mày đặt điều! Tao không làm gì hết! Cái con ranh này! Mày muốn hãm hại tao sao?!
Bà ta định lao tới giật lấy điện thoại từ tay Lan Anh, nhưng Minh đã kịp thời đứng dậy chắn trước mặt cô.
- Mẹ! Đủ rồi! Minh nói, giọng run run vì tức giận. - Mẹ nghe rõ rồi đấy! Mẹ giải thích đi! Sao mẹ lại làm chuyện tày trời như vậy?!
- Tao... tao chỉ muốn tốt cho chúng mày thôi! Bà Khanh biện minh, giọng lạc đi, vẻ mặt méo mó. - Tao muốn mày... muốn mày ngoan ngoãn, nghe lời, để gia đình mình hòa thuận, để sớm có cháu! Lão thầy bùa nói làm vậy sẽ giúp mày bớt bướng bỉnh!
- Giúp con bớt bướng bỉnh? Lan Anh cười khẩy, nụ cười chua chát. - Hay là giúp mẹ dễ dàng thao túng, điều khiển con như một con rối? Mẹ làm vậy mà nói là muốn tốt cho con sao?! Mẹ dùng tà thuật, dùng bùa ngải để khống chế con, xâm phạm đến cả linh hồn con! Đây là chuyện một người mẹ chồng nên làm sao?
Minh nhìn mẹ, sự thất vọng và giận dữ dâng lên đến đỉnh điểm. Anh không thể tin nổi người mẹ mà anh yêu quý lại có thể làm ra chuyện độc ác và mù quáng đến mức này.
- Mẹ! Việc mẹ làm là sai hoàn toàn! Anh nói, giọng quả quyết. - Mẹ không có quyền làm vậy với Lan Anh!
Bà Khanh thấy con trai không đứng về phía mình, càng điên tiết.
- Mày bị nó bỏ bùa rồi! Bà ta chỉ vào Lan Anh. - Nó là con ranh độc ác! Mày tin nó à? Mày quên ai nuôi mày lớn sao?
- Con chưa bao giờ quên ơn mẹ! Lan Anh nói, giọng vang rõ, cắt ngang lời Bà Khanh. - Nhưng con cũng không thể chấp nhận hành động của mẹ! Đủ rồi! Con không còn nhẫn nhịn nữa.
Lan Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Bà Khanh, ánh mắt cô kiên quyết và lạnh lùng như một nữ chiến binh.
- Từ giờ, con sẽ sống theo cách của con. Con sẽ tự quyết định mọi việc liên quan đến bản thân và gia đình nhỏ của con. Mẹ không có quyền thao túng hay khống chế con bằng những trò mê tín này! Con sẽ không để bất kỳ ai, kể cả mẹ, phá hoại cuộc sống của con nữa!
Bà Khanh nhìn thái độ cứng rắn và ánh mắt không chút nhân nhượng của Lan Anh, sững sờ. Quyền lực và sự thao túng mà bà luôn tin vào dường như đang sụp đổ. Bà ta chỉ có thể đứng đó, tức tối đến tái mét mặt mày, không nói nên lời. Bầu không khí trong căn phòng căng như dây đàn, báo hiệu một cuộc chiến mới, một cuộc chiến mà Lan Anh đã sẵn sàng nghênh đón.