Lan Anh sắp xếp đồ đạc vào vali, chuẩn bị về thăm bố mẹ đẻ vài ngày. Chỉ nghĩ đến việc được hít thở không khí quen thuộc, cô đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vừa xách vali ra đến cửa phòng, Bà Khanh đã đứng chờ sẵn ở hành lang. Trên tay bà cầm một xấp giấy bùa màu vàng, vẽ những hình thù kỳ quái.
- Đứng lại! Bà Khanh nói, giọng lạnh ngắt.
Lan Anh khựng lại, nhìn xấp bùa trên tay mẹ chồng, rồi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bà.
Bà Khanh không nói nhiều lời, sải bước đến khung cửa phòng Lan Anh, bắt đầu dán bùa lên đó. Từng tấm, từng tấm một, bà dán kín cả khung cửa, vừa dán vừa lẩm bẩm.
- Dán bùa trừ âm khí. Nhà ngoại mày nặng âm khí lắm, không được mang những thứ xui xẻo đó vào nhà này!
Lan Anh nghe những lời đó, mặt tái đi vì tức giận. Mẹ chồng gọi nhà bố mẹ đẻ của cô là "nặng âm khí", là "những thứ xui xẻo"?! Đây là sự xúc phạm lớn nhất mà cô từng phải chịu đựng.
- Mẹ đang nói gì vậy? Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã run lên. - Bố mẹ con... họ rất khỏe mạnh và minh mẫn. Mẹ không thể nói như vậy!
Cô đưa tay định gỡ tấm bùa trên cửa xuống, nhưng Bà Khanh nhanh hơn, chụp lấy tay cô.
- Mày làm cái gì đấy? Bà quát, ánh mắt sắc lẻm. - Mày đang phá hoại phép thuật bảo vệ đấy à? Cái nhà này cần được bảo vệ khỏi những thứ ô uế từ bên ngoài!
Hai người giằng co nhẹ ở cửa. Lan Anh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nước mắt trực trào. Cô buông tay, lùi lại một bước, nhìn những lá bùa chi chít trên cánh cửa phòng mình, thấy như có một rào cản vô hình đang chia cắt cô với gia đình và cuộc sống cũ.
Đúng lúc đó, Minh đi làm về, thấy cảnh tượng trước mắt thì nhíu mày.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Anh hỏi, giọng hơi khó chịu.
- Tao đang làm phúc cho cái nhà này! Bà Khanh đáp, rồi quay sang Lan Anh. - Mà này, mày còn chưa chịu gọi tao là "mẫu nghi thiên hạ" à?
Lan Anh thở hắt ra một hơi. Vấn đề cũ lại lặp lại.
- Mẹ à, con đã nói rồi... đó là danh xưng của hoàng cung. Con không thể gọi mẹ như vậy được. Cô nói, giọng pha lẫn bất lực và kiên định.
Bà Khanh cười khẩy, một nụ cười đầy vẻ mỉa mai và khinh bỉ.
- Sao? Mày nghĩ mày là ai mà không gọi được? Bà nói, nhìn Lan Anh từ đầu đến chân, ánh mắt như xuyên thấu. - Tao nuôi con trai tao khôn lớn, xây dựng cơ ngơi này, lẽ ra phải được tôn làm mẫu nghi. Mày chỉ là con dâu, là kẻ từ đâu đến... phải biết phận! Xuất thân như mày thì biết gì mà đòi bình đẳng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-chien-voi-me-chong/chuong-2.html.]
Lan Anh nghe những lời đó, như bị tát vào mặt. Bà Khanh không chỉ xúc phạm gia đình cô, mà còn coi thường cả con người cô.
- Tình yêu và sự tôn trọng không đến từ danh xưng hay xuất thân! Cô nói, giọng đã cứng rắn hơn. - Nó đến từ cách đối xử! Mẹ làm những chuyện này, mẹ có nghĩ đến cảm xúc của con không?
- Cảm xúc? Bà Khanh bật cười thành tiếng, khô khốc và đáng sợ. - Mày là dâu con, lo mà sinh cháu cho tao là đủ rồi! Cảm xúc của mày có đáng giá một xu sao?
Cuộc đối thoại biến thành một cuộc tranh cãi nảy lửa. Minh đứng giữa, cố gắng can thiệp nhưng không thành.
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Đừng nói những lời như thế chứ! Anh nói, nhưng giọng yếu ớt.
- Mày im đi! Bà Khanh gạt phắt con trai. Rồi bà quay sang Lan Anh, đổi giọng, đầy vẻ bí hiểm. - Tao nói cho mày biết, mày mãi chưa có thai là có nguyên nhân cả đấy! Tao đã tìm thầy rồi, thầy nói ngày cưới của chúng mày là ngày đại kỵ, vận số xấu! Phải làm lễ tái hôn lại thì mới hóa giải được!
Lan Anh và Minh sững sờ. Tái hôn? Làm lễ? Lại là thầy bói?!
- Mẹ, không có chuyện đó đâu ạ! Minh vội nói. - Khoa học bây giờ...
- Khoa học cái gì! Bà Khanh cắt ngang. - Thầy đã nói rồi! Thầy bảo phải làm lại từ đầu, làm phép, hóa giải vận xui. Tao đã lên kế hoạch hết rồi. Chúng mày phải tái hôn lại!
Minh nhìn mẹ, rồi nhìn Lan Anh. Vẻ mặt anh bất lực và thất vọng tột cùng. Anh biết nói lý lẽ với mẹ lúc này cũng bằng không.
Cả buổi chiều hôm đó, Lan Anh cảm thấy bồn chồn không yên. Cô có cảm giác mình bị theo dõi. Cô để ý Bà Khanh thỉnh thoảng lại nhìn cô với ánh mắt lạ lùng.
Cô muốn tìm lại chiếc lược ngà nhỏ mà mẹ đẻ tặng, nhưng không thấy đâu cả. Cô lật tung phòng tìm kiếm. Lúc đi ngang thùng rác trong phòng Bà Khanh, cô vô tình thấy vài sợi tóc rất giống tóc mình vương vãi trên miệng thùng. Tim cô đập nhanh hơn. Cô cẩn thận nhìn vào trong, thấy một mẩu giấy nhỏ cuộn tròn, có vẻ là chữ viết của Bà Khanh.
Tay run run, cô lén nhặt mẩu giấy lên, mở ra.
Dòng chữ nắn nót đập vào mắt cô: "Địa chỉ thầy Thích Thông - Thôn A, xã B...". Kèm theo đó là một dòng chữ nhỏ hơn, nguệch ngoạc ở góc giấy: "đồ dùng cá nhân Lan Anh".
Cả người Lan Anh như đóng băng. Tóc của cô. Mẩu giấy. Địa chỉ thầy bùa.
"Làm phép cho con dâu ngoan ngoãn, nghe lời"... Lời nói đó vang lên trong đầu cô, giống như giọng nói cô nghe loáng thoáng qua điện thoại của Bà Khanh chiều nay.
Nỗi sợ hãi dâng lên, lạnh lẽo và ghê tởm. Bà Khanh không chỉ mê tín, bà ta còn đang cố gắng dùng tà thuật để khống chế cô!
Cầm mẩu giấy trong tay, Lan Anh biết chắc chắn Bà Khanh đang âm mưu điều gì đó độc ác nhằm vào mình. Cô nhìn những sợi tóc rụng trong lòng bàn tay, cảm giác ghê tởm dâng lên. Cô sẽ không ngồi yên chịu trận nữa. Cô phải hành động.