Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại chiến với mẹ chồng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-12 18:07:48
Lượt xem: 128

Lan Anh bước vào hào môn nhà họ Phó với danh phận nàng dâu mới, tưởng rằng sẽ có một cuộc sống bình yên. Nào ngờ, đây lại là khởi đầu cho chuỗi ngày bị hành hạ bởi người mẹ chồng mê tín, độc đoán đến cực đoan.

Bà Khanh, mẹ chồng cô, dùng đủ loại quy tắc hà khắc, bắt ép cô ăn chay 49 ngày, nửa đêm lôi cô dậy quỳ tụng kinh cầu tự chỉ vì muốn có cháu đích tôn. Bà coi thường khoa học, dán bùa chú khắp nhà, cấm cô về thăm bố mẹ đẻ vì cho là "nhà ngoại âm khí nặng". Mỗi hành động hiện đại của Lan Anh đều bị quy chụp thành "quét sạch phúc đức". Sự đỉnh điểm là khi bà lén dùng đồ cá nhân của cô để yểm bùa, cầu thầy làm phép thao túng con dâu.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ngay cả khi Lan Anh mang thai, bà vẫn không buông tha. Sau khi sinh mổ, đứa bé yếu ớt, bà Khanh trơ trẽn tuyên bố đây không phải con cháu nhà bà.

—-

Lan Anh bước qua cánh cổng sắt chạm trổ công phu, vào sân biệt thự nhà họ Phó. Ngôi nhà cổ kính toát lên vẻ trang nghiêm, nhưng không khí lại khiến cô bất giác cảm thấy ngột ngạt. Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, siết nhẹ, như một lời trấn an.

Vừa vào đến sảnh, Bà Khanh đã xuất hiện. Dáng vẻ bà quyền quý, nhưng đôi mắt lại sắc như dao. Ánh mắt bà dừng lại ngay trên bộ váy hai dây đơn giản nhưng thanh lịch mà Lan Anh đang mặc.

- Con dâu nhà này không được ăn mặc hở hang. Bà Khanh nói thẳng, giọng không chút thiện cảm. - Bất kính với tổ tiên!

Ánh mắt bà quét từ trên xuống dưới, vẻ chê bai lộ rõ.

- Về phòng thay đồ kín đáo hơn đi.

Lan Anh khựng lại. Cô nhìn bộ váy của mình, rồi nhìn Minh. Anh chỉ khẽ gật đầu. Lan Anh thấy hơi khó xử, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

- Dạ, mẹ. Con sẽ thay ạ.

Cô quay người, bước nhanh lên phòng, cảm giác bỡ ngỡ và hơi chút tủi thân.

Bữa cơm đầu tiên diễn ra trong không khí gượng gạo. Bà Khanh liên tục gắp những món rau luộc nhạt nhẽo vào bát Lan Anh.

- Con ăn chay đi cho thanh tịnh, rửa bớt nghiệp chướng tích tụ từ ngoài vào. Bà Khanh nói, giọng đầy ẩn ý, như đang ban phát một ân huệ lớn. - Để sớm có lộc trời ban, sinh cháu nối dõi.

Lan Anh ngạc nhiên. Cô nhìn sang Minh, anh chỉ cúi đầu ăn. "Nghiệp chướng" gì cơ chứ? Cô tự hỏi. Cô cố nở nụ cười, nhận lấy, nhưng dạ dày lại hơi cồn cào.

Đêm đó, Lan Anh trằn trọc không ngủ được. Tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng nghe thật lớn. Bỗng...

Cốc cốc cốc!

Một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Kèm theo đó là tiếng mõ đều đều và giọng ai đó lẩm nhẩm tụng kinh từ dưới nhà. Lan Anh giật mình, nhìn đồng hồ. 3 giờ sáng. Cô ngồi bật dậy. Cửa lại bị gõ mạnh hơn.

- Dậy mau! Ra đây cùng mẹ tụng kinh cầu tự! Giọng Bà Khanh vang lên đầy quyền uy, xuyên qua cánh cửa. - Quỳ xuống! Quỳ thành tâm vào mới linh nghiệm!

Lan Anh ngập ngừng. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô mở cửa, nhìn Bà Khanh đang đứng đó, dáng vẻ nghiêm nghị đến đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-chien-voi-me-chong/chuong-1.html.]

- Mẹ ơi... việc này... con nghĩ mình cần thoải mái tinh thần hơn là... Cô cố gắng nói, giọng ngái ngủ và bối rối.

Bà Khanh gạt phắt, như thể cô vừa nói điều gì đó xúc phạm đến bà.

- Mày biết gì mà nói?! Bà chỉ vào xấp bùa ngải đặt trang trọng trên bàn thờ trong phòng khách. - Đây là phúc đức tổ tiên! Tụng kinh hóa giải nghiệp, con cái mới khỏe mạnh! Mày cãi lời mẹ chồng là đại bất hiếu!

Lan Anh đứng sững, sững sờ trước lời buộc tội "đại bất hiếu" chỉ vì cô không muốn tụng kinh lúc 3 giờ sáng. Sự tức giận và khó hiểu bắt đầu len lỏi.

Sáng hôm sau, Lan Anh muốn dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng hơn. Cô vừa cầm chổi lên, Bà Khanh đã xuất hiện như từ dưới đất chui lên.

Bà Khanh như phát điên, chạy ra giật lấy chổi từ tay Lan Anh.

- Con ranh này! Bà la lớn, giọng the thé, ánh mắt long sòng sọc. - Mày đang quét sạch phúc đức nhà tao đi đấy à?! Muốn nhà này lụi bại hết sao?! Ai cho phép mày động vào đồ đạc của tao!

Lan Anh đứng c.h.ế.t trân. Cô nhìn cây chổi trong tay mẹ chồng, rồi nhìn căn phòng mà cô chỉ muốn làm sạch sẽ hơn một chút. Cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

Vẫn chưa hết. Bà Khanh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào Lan Anh.

- Từ giờ, mỗi lần nói chuyện với tao, phải gọi là "mẫu nghi thiên hạ". Bà ra lệnh, giọng đầy tự mãn, như thể đang đội vương miện vô hình.

Lan Anh bối rối. "Mẫu nghi thiên hạ"? Cái gì thế này? Cô tự hỏi. Nàng dâu gọi mẹ chồng là "mẫu nghi thiên hạ"? Hoang đường!

- Mẹ ơi... đó là cách gọi của hoàng cung ngày xưa... không phù hợp với bây giờ ạ. Cô từ chối nhẹ nhàng, cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng bà hiểu.

Mặt Bà Khanh sa sầm lại.

- Sao? Mày dám cãi tao? Bà đập tay xuống bàn trà, tiếng động khô khốc. - Tao nuôi con trai tao khôn lớn, xây dựng cơ ngơi này, lẽ ra phải được tôn làm mẫu nghi. Mày chỉ là con dâu, phải biết phận!

Tối đó, Lan Anh ngồi bên Minh, kể lại mọi chuyện, giọng cô lộ rõ sự mệt mỏi và uất ức.

- Anh à, mẹ... mẹ làm vậy có hơi quá đáng không? Em không hiểu nổi... Bắt ăn chay, nửa đêm bắt dậy tụng kinh, cấm em dọn nhà, còn... còn vụ "mẫu nghi thiên hạ" nữa!

Minh thở dài. Anh ôm lấy vợ, vỗ nhẹ lưng cô.

- Anh biết, em mệt rồi. Mẹ anh... bà luôn như vậy mà.

- Luôn như vậy là thế nào? Đây là những chuyện em chưa bao giờ tưởng tượng ra! Giọng Lan Anh có chút bức xúc, pha lẫn thất vọng.

- Thôi mà em. Cố gắng nhẫn nhịn một chút đi. Cho yên nhà. Minh nói, giọng có vẻ cam chịu, như đó là giải pháp duy nhất.

Lan Anh im lặng, lòng trùng xuống. Cô nhìn anh, cảm thấy sự thất vọng dâng lên. "Cho yên nhà"? Chỉ mình cô phải nhẫn nhịn sao? Cô cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng mõ và tiếng tụng kinh của Bà Khanh lại văng vẳng đâu đó từ tầng dưới, dù đã khuya lắm rồi. Cô nằm xuống giường, cuộn mình lại, cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà được cho là "tổ ấm" của mình. Liệu cô có thể chịu đựng được bao lâu?

Loading...