ĐẠI CA THẦM YÊU TÔI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-03-31 16:40:22
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4

 

Sau khi chửi một trăm câu "Phó Thừa Minh là đồ khốn nạn già", tôi quấn khăn tắm của Phó Thừa Minh nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

 

Không biết vì sao, tôi bắt đầu mơ.

 

Cảnh tượng trong mơ hỗn loạn, đều là những chuyện đã qua thời thơ ấu của tôi.

 

Rất nhiều hình ảnh đều vụt qua nhanh chóng, như cánh chim le lói.

 

Nhưng mỗi hình ảnh đều có Phó Thừa Minh.

 

Khi đó tôi và Phó Thừa Minh, là hai đứa trẻ bất hạnh nhất trong thôn.

 

Tôi có một ông bố nát rượu, một bà mẹ cờ bạc; Phó Thừa Minh còn thảm hơn, anh là một người điếc, chỉ có một người bà ốm yếu nương tựa lẫn nhau.

 

Anh lớn hơn tôi bảy tuổi, vì không nghe thấy gì nên luôn bị bắt nạt, cả người ủ rũ ít nói, như một đám rêu bên góc tường, co ro ở nơi tăm tối sống lay lắt.

 

Còn tôi là một đứa tính tình chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại còn hơi chủ nghĩa anh hùng, thấy anh ấy  bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, sẽ cầm gạch bảo vệ anh.

 

Đối mặt với sự bảo vệ của tôi, anh chưa bao giờ nói cảm ơn.

 

Tôi cứ tưởng anh là một con sói mắt trắng.

 

Nhưng sau này tôi bị một đám lưu manh vây đánh, sắp bị đánh chếc đến nơi, Phó Thừa Minh lại hiếm khi nổi điên, xông lên cứu tôi.

 

Ơn cứu mạng tất báo đáp bằng cả suối nguồn, từ đó tôi theo sau anh, gọi anh là đại ca.

 

Hai chúng tôi như hai con sói bị thương, l.i.ế.m láp vết thương cho nhau, co ro trên chiếc giường rách nát ôm nhau ngủ, cùng nhau sống sót.

 

Sau này anh thi đỗ đại học, rời khỏi thôn, bặt vô âm tín.

 

Thật lòng mà nói, tôi còn tưởng anh chếc ở bên ngoài rồi chứ –

 

Đến nỗi cứ đến dịp lễ tết, tôi còn đốt vàng mã cho anh

 

Bắt đầu thôi!

 

5

 

Hành động "đốt vàng mã cho Phó Thừa Minh" kéo dài cho đến ba năm trước.

 

Năm đó tôi lên lớp 12.

 

Lúc đó ông bố nát rượu của tôi vừa qua đời. Gia đình nợ nần chồng chất, mẹ tôi còn nợ một khoản vay nặng lãi lớn, tối nào cũng có người cầm d.a.o gõ cửa đòi nợ.

 

Tôi đường cùng, dứt khoát bỏ học, đi làm thuê ở công trường kiếm tiền.

 

Tháng Chín thời tiết nóng muốn chếc, công trường bụi bay mù mịt, tiếng ồn inh tai, mặt đất nóng rát bỏng chân.

 

Tôi cởi trần, trong tiếng chửi mắng của quản đốc, khó nhọc chậm chạp đẩy chiếc xe cút kít chở đầy gạch tiến về phía trước.

 

Phó Thừa Minh tìm được tôi.

 

Anh như một vị thần từ trên chiếc xe Mercedes bước xuống, mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, khuôn mặt so với mấy năm trước càng thêm trưởng thành tuấn tú.

 

Hoàn toàn phù hợp với hình tượng "áo gấm về làng" trong phim truyền hình.

 

Nhìn thấy anh, tôi đầu tiên là ngẩn người, rồi buông tay khỏi tay cầm xe cút kít, phá lên cười lớn.

 

Tôi biết cứu tinh của mình đến rồi.

 

Giây tiếp theo xe cút kít "bịch" một tiếng đổ nghiêng, gạch ào ào lăn xuống, đè lên chân tôi.

 

Tôi "á" một tiếng, lại khóc òa lên.

 

Trước mắt bao người, tôi khóc đến xé ruột xé gan – không chỉ vì đau, mà còn là để trút hết những ấm ức dồn nén bấy lâu nay.

 

Phó Thừa Minh lặng lẽ nhìn tôi khóc, không an ủi, không khuyên nhủ.

 

Đợi tôi khóc đủ, anh dùng bàn tay rộng lớn nắm chặt vai tôi, trầm giọng nói, không sao rồi.

 

Giọng điệu anh rất trịnh trọng, từng chữ từng chữ hứa với tôi.

 

Anh bảo tôi đừng sợ, nói –"Sau này có anh."

 

Phó Thừa Minh là đại ca của tôi, anh ấy không bao giờ nói dối tôi. Tôi tin anh ấy.

 

Thế là tôi nói được.

 

Sau này Phó Thừa Minh giúp tôi xử lý mọi chuyện ổn thỏa – anh ấy giúp mẹ tôi trả hết nợ nần cờ bạc, thuê cho tôi và mẹ một căn hộ lớn trong thành phố, chuyển trường cho tôi đến ngôi trường tốt nhất trong thành phố, mỗi tối còn kiểm tra tình hình học tập của tôi.

 

Đến tận bây giờ, tôi đã thi đỗ đại học, quyền thế của Phó Thừa Minh cũng ngày càng hiển hách. Anh xuất hiện ở những nơi sang trọng, phía sau đi theo một đám trợ lý đặc biệt và thuộc hạ hùng hậu, ngay cả tôi cũng phải rất lâu mới gặp được anh một lần.

 

Trên ảnh phỏng vấn, anh thần sắc lạnh lùng gần như sắc bén, không nhìn ra chút nào dáng vẻ nghèo túng bần hàn năm xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-ca-tham-yeu-toi/chuong-2.html.]

 

Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, dù có bao nhiêu người gọi anh là Phó tổng, mắng anh m.á.u lạnh bất chấp thủ đoạn, thì trong lòng tôi, anh vĩnh viễn là người đại ca sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ tôi..

 

6.

 

Tỉnh dậy, cổ họng tôi khô khốc như sa mạc. Cái đồng hồ treo tường chậm chạp nhích từng giây, điểm ba giờ. Vẫn còn tờ mờ sáng.

 

Dây áo choàng tắm trên người chẳng hiểu sao đã tuột hết cả, tôi phơi bày da thịt không mảnh vải che thân.

 

Mơ màng kéo lại vạt áo, tôi tiện chân đá một cái về phía sau, quen thói giở trò lưu manh: "Phó Thừa Minh, em khát nước, đi rót cho em ly nước."

 

Ai dè cú đá này lại hụt hẫng. Suýt nữa thì trẹo cả eo.

 

Tôi giật mình, quay đầu lại. Chỗ bên cạnh trống trơn, Phó Thừa Minh vậy mà không có ở đó.

 

Đành tự mình lết xác xuống lầu rót nước.

 

Áo khoác ngoài của Phó Thừa Minh vẫn còn treo trên móc ở cửa, cái máy trợ thính ướt sũng nằm im lìm trên bàn. Nhưng tôi ôm ly nước lượn một vòng quanh biệt thự, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

 

Kỳ lạ thật.

 

Tôi ngáp một cái. Vừa định lên lầu tìm lại lần nữa, bỗng nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ, trầm thấp.

 

Bước chân khựng lại, tôi nghiêng đầu, lắng nghe.

 

Chắc chắn là giọng của Phó Thừa Minh, nhưng âm thanh này hình như phát ra từ dưới tầng hầm?

 

Tôi hơi khó hiểu. Vì tò mò thôi thúc, tôi bước xuống cầu thang.

 

Cái tầng hầm lúc nào cũng khóa kín giờ đây cánh cửa khép hờ, tôi khẽ đẩy một khe, hé mắt nhìn vào.

 

Khoảnh khắc đó, men rượu tan biến hết cả.

 

Sợ chếc khiếp.

 

Căn phòng tràn ngập ánh đèn đỏ quỷ dị, ảnh của tôi, đủ loại ảnh, lớp lớp chồng lên nhau, dán kín cả bức tường – tôi chơi bóng rổ, tôi cười, tôi nói chuyện với người khác, hoặc tôi đang nằm ngủ say trên giường…

 

Toàn bộ là đủ kiểu ảnh của tôi.

 

Tất cả hành tung của tôi sau khi gặp lại Phó Thừa Minh, không sót một chi tiết.

 

Phó Thừa Minh tựa người vào ghế sofa, đối diện với đống ảnh của tôi, ánh mắt tham lam, hơi thở nặng nề.

 

Bóng dáng tôi ẩn trong bóng tối sau cánh cửa, chỉ lộ ra đôi mắt, hoảng loạn nhìn Phó Thừa Minh trên ghế sofa, nhìn hắn không ngừng làm chuyện ấy, chìm đắm trong dục vọng.

 

Phó Thừa Minh trước mặt tôi luôn lịch sự tao nhã, tôi chưa từng thấy hắn bộ dạng này bao giờ.

 

Cứ như một con ác ma xinh đẹp quyến rũ lòng người.

 

Trong khoảnh khắc ấy. Tôi thật sự hoảng hốt, cứ ngỡ mình vẫn đang mơ.

 

Nhưng cái lạnh buốt của ly nước trong tay không ngừng nhắc nhở tôi, đây là sự thật.

 

– Phó Thừa Minh luôn sai người lén chụp hình và theo dõi tôi.

 

– Phó Thừa Minh luôn có ý đồ bất chính với tôi.

 

Tôi biết lúc này tôi nên xông ra, vạch trần hành vi đồi bại của anh, hoặc đ.ấ.m cho anh một phát, đoạn tuyệt ân nghĩa.

 

Nhưng cuối cùng tôi chẳng làm gì cả.

 

Tôi cứ đứng chôn chân tại chỗ như thể mọc rễ, không biết qua bao lâu, sau khi nghe thấy một tiếng thở dài, tôi mới như được gỡ bỏ bùa chú, nhấc chân lên.

 

Rồi, bỏ chạy tán loạn.

 

7.

 

Trở về phòng, tôi thao thức trắng đêm. Sáng hôm sau, chẳng đợi Phó Thừa Minh đưa đi, tôi viện cớ phải làm bù bài tập, tự mình chuồn thẳng về trường.

 

Tôi bắt đầu né tránh Phó Thừa Minh, nhưng cay đắng thay, tôi nhận ra, tất cả đều vô ích.

 

Vì mỗi lần ngủ, tôi đều mơ đi mơ lại một giấc mơ.

 

Trong mơ luôn là cảnh tượng ở tầng hầm đêm đó.

 

Khác biệt là, trong mơ Phó Thừa Minh đã phát hiện ra tôi.

 

Rồi hắn thản nhiên, đắc ý nhìn tôi, vừa nhếch mép cười, vừa không ngừng tăng tốc động tác.

 

Mỗi lần tỉnh giấc, tôi đều như người mất hồn.

 

Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân – có phải Phó Thừa Minh đã vô tình bẻ cong tôi từ lúc nào không hay, có phải tôi thật ra thích đàn ông?

 

Để chứng thực phỏng đoán này, tôi lén lút tìm đến trai bao.

 

Loading...