Đắc Đạo Thành Rể - Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:53:48
Lượt xem: 1,428

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Buổi trưa, bạn cùng phòng về ký túc xá, mặt mày đau khổ: “Thiển Thiển ơi, hôm nay thầy Kỷ Ma Vương hình như tâm trạng tệ, lên lớp hỏi dồn dập luôn.”

“Lại còn nhắm sinh viên nam!”

“Không lẽ thầy thích phản bội ?”

“À… cũng đúng, ai gan to tới mức dám phản bội thầy Kỷ Ma Vương chứ…”

chắp tay ngực: “Xin ai đó ơn rước thầy giùm, đừng để thầy tiếp tục hành tụi em nữa.”

Tin nhắn của em trai nhảy :

[Chị ơi, hôm nay thầy Kỷ chắc chắn là nổi cáu vô cớ!]

[Từ lúc lớp tới lúc tan học, ổng bắt bẻ em sót câu nào, thở thôi cũng thành sai!]

[Loại đàn ông trung niên thù dai lắm, chị nhớ tránh xa!]

trả lời: [Chị học môn của ổng mà gặp?]

Nó trả lời ngay: [Em nhắc cho chị thôi!]

Vừa thoát khỏi khung chat, bài đăng cập nhật. bấm theo dõi, hễ động tĩnh là thông báo hiện ngay.

Chủ thớt rõ ràng đang bực:

[Nhìn cái thằng em đó là bực , nó còn dám pha nước đường đỏ cho chị nó, nó pha hả?]

[Lần tự tay cho gói hút ẩm mì, ăn xong nhập viện mà quên ?]

Cư dân mạng hùa theo trêu chọc: [Thằng em cũng quan tâm đấy, nhưng … quá tay.]

[Chủ thớt tranh thủ lấy lòng chị gái ?]

Chủ thớt đáp: [Sao ? Sáng nay còn cố tình nhắc cô , nước đường đỏ thể pha nhầm thứ gì đó.]

[Cô tin .]

chằm chằm màn hình, tay khựng .

Khoan … Mấy câu … Sao giống hệt cảnh sáng nay gặp thầy Kỷ ?

Chẳng lẽ…

Do dự một lúc, vẫn nhắn cho em trai: [Hôm em giao đồ ăn gặp đối tượng quen mạng của chị… rốt cuộc trông thế nào?]

Em trai: [Chị ơi, em mà! Xấu tới mức là ám ảnh cả đời!]

hỏi : [Em quá chứ?]

Nó gửi thẳng tin nhắn thoại, giọng chắc nịch: “Em lấy bộ tiền lì xì từ nhỏ tới giờ thề! Lừa chị là em còn xu nào!”

tin.

Thề độc tới mức đó , chắc dám lừa .

5.

 

Tối ăn cơm xong, định nhờ nó mua cho ly sữa thì điện thoại reo, lạ.

“Xin hỏi, Tống Tiền Thiển ?”

“Vâng, đây. Ai ạ?”

Bên là giọng quen thuộc: “Thầy là Kỷ Hoài. Tiền Thâm rơi xuống cống thoát nước, đang ở bệnh viện.”

Đầu óc trống rỗng: “Em ạ?!”

“Chấn động não nhẹ, gì nghiêm trọng.”

Hỏi xong bệnh viện ở , khoác áo lao ngoài.

Tới phòng bệnh, em trai đang tựa đầu giường, cầm gương soi tới soi lui: “Cái mặt mà hỏng là tổn thất cho trường đó…”

Thấy thầy Kỷ vẫn còn ở đó, nó lập tức đổi sang giọng khách sáo: “Thầy Kỷ, em , thầy cần ở . Cảm ơn thầy đưa em tới bệnh viện.”

Thầy Kỷ điềm tĩnh : “Không , thầy rảnh.”

“Chị em sắp tới , chị chăm em .”

“Lớn còn cần chị chăm ?”

“Tiền Thâm, em lớn hẳn ?”

Em trai nghẹn họng, liền bỏ luôn lớp khách sáo: “Thầy Kỷ, đừng tưởng em thầy đang nghĩ gì.”

“Chị em , chị thích trẻ hơn, khỏe mạnh, cơ bụng, thể lực .”

“Tuổi của thầy… chênh đó. Mà thầy bận chắc cũng thời gian tập luyện.”

Nó cố tình chậm rãi: “Thầy Kỷ , ngoài thiếu gì , thầy cứ nhắm chị em?”

sững ngoài cửa phòng bệnh.

Câu … là ý gì?

Giọng thầy Kỷ trầm xuống, nghiêm túc: “Tiền Thâm, đây thầy Tống Tiền Thiển là chị em. Hai đứa khác họ, vài chuyện… thầy xử lý khéo, thầy xin .”

“Có thể… cho thầy thêm một cơ hội ?”

Em trai lạnh lùng: “Thầy cho em rớt môn.”

“Đó là do em cố gắng. em nghĩ xem, nếu thầy thật sự là rể em, chuyện học hành thầy thể kèm riêng cho em.”

Em trai : “Thầy cho em rớt môn.”

“Thầy đảm bảo sẽ đối xử với em. Nếu em giữa cản trở, khi thầy và chị em …”

Em trai : “Thầy cho em rớt môn.”

Thầy Kỷ: “…”

Tới đây thì hiểu .

Chủ thớt đầy oán khí mạng… chính là thầy Kỷ Hoài. Còn đối tượng quen mạng luôn ngọt, chuyển tiền tiếc tay của … cũng là thầy .

Thông tin quá nhiều, đó nên nên .

lúc , y tá hỏi: “Em ?”

đành đẩy cửa bước . Gật đầu: “Chào thầy Kỷ.”

Mắt thầy sáng lên rõ rệt: “Em cần tới muộn , tối an .”

Em trai chen : “Chị em taxi.”

“Taxi buổi tối cũng an .”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

“Tiền Thâm , để thầy đưa em về.”

Em : “Khoan , chị em tới mà đòi cho chị về ? Anh…”

vội chen lời: “Em ở với thằng bé thêm chút nữa cũng mà.”

Thầy Kỷ ung dung xuống chỗ trống bên cạnh .

nghiêng đầu thầy: “Thầy Kỷ, thầy về ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dac-dao-thanh-re/phan-2.html.]

Em lập tức phụ hoạ: “ đó thầy Kỷ, thầy lớn tuổi , thức khuya cho sức khoẻ .”

Thầy Kỷ yên như núi: “Tối muộn khó gọi xe, lát nữa thầy đưa chị em về.”

Em nghiến chặt răng hàm .

đang định từ chối thì ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng mưa lộp độp, chớp mắt thành mưa to xối xả.

C.h.ế.t ! mang theo ô!

Em há miệng định gì đó, cuối cùng chỉ thể bực bội bảo: “Vậy… phiền thầy Kỷ đưa chị em về giúp. Chị tới nơi nhớ nhắn cho em.”

Nó ngước mắt trừng thầy Kỷ, nhấn từng chữ: “Em sợ một ý .”

6.

 

Trên đường về, mưa rơi lộp bộp ngoài cửa kính, trong xe im lặng đến mức … kỳ quặc.

Bỗng nhiên thầy Kỷ lên tiếng: “Thầy tám múi bụng.”

: ???

Thầy chuyện đó với gì?

tin.

Vì thầy từng gửi ảnh cơ bụng cho xem . Đến giờ vẫn còn nguyên trong điện thoại.

Mặt nóng lên.

Thầy ngừng một chút, bổ sung: “Còn chống đẩy bằng một ngón tay.”

“Thầy thấy hơn em năm tuổi thôi, già lắm. Em thấy ?”

lặng lẽ mặt cửa sổ, khan hai tiếng: “Ờ… cũng… ghê thật.”

“Chênh năm tuổi thì hình như…”

Nói tới đây, chợt nhớ tới câu “trong phòng còn phụ nữ khác” của em , liền đổi giọng ngay: “…cũng nhiều.”

Bàn tay đang cầm vô-lăng của thầy Kỷ khựng , đường nét nghiêng mặt rõ ràng căng cứng hơn.

Suốt quãng đường còn , ai thêm câu nào.

7.

 

Về tới ký túc xá, tin nhắn của em bật lên ngay:

[Tới nơi ?]

[Rồi.]

[Ông ?]

[Không.]

Đặt điện thoại xuống, trong lòng bỗng dưng trống trải khó tả.

lắc đầu, tự nhủ ngủ một giấc là thôi.

8.

 

Vì em chấn động não nhẹ, nó xin nghỉ một tuần ở nhà dưỡng thương. Bố chuyện thì kết thúc chuyến du lịch sớm, trong đêm vội vã trở về.

Mẹ gọt táo càm ràm: “Con cũng giỏi thật, nửa đêm nửa hôm giẫm trúng cống đậy nắp.”

“Vận may thế mua vé thì uổng quá.”

Em ăn dâu đưa ngẩng đầu hỏi: “Giờ mua còn kịp ?”

Bố lắc đầu: “Vốn ngốc , giờ đập đầu xong càng ngốc thêm.”

Đang thì chuông cửa vang lên.

Mẹ mở cửa.

Ngoài cửa là thầy Kỷ, tay còn xách một giỏ trái cây.

“Chào cô ạ, cháu là giáo viên của Tiền Thâm, tên là Kỷ Hoài. Các bạn trong lớp em thương nên nhờ cháu tới thăm.”

Em hừ mũi hai tiếng: “Không cần ạ!”

Ngược , mắt sáng lên, nụ nở rộ ngay lập tức: “Thầy Kỷ trẻ quá ha, đúng là trẻ tuổi mà giỏi giang!”

Bố cũng tấm tắc: “Nhìn con nhà kìa, đúng là ưu tú.”

Ba chuyện càng lúc càng rôm rả, bố gần như sắp khen thầy Kỷ thành con trai ruột.

Em ôm đầu kêu lên: “Mẹ ơi, con đau đầu quá…”

Rồi nó liếc sang thầy Kỷ, giọng chậm rãi: “Thầy Kỷ tới thăm con ? Giờ thăm xong … chắc cũng nên về chứ ạ?”

Mẹ tiện tay vỗ nhẹ đầu nó “Ăn với thầy giáo kiểu gì thế hả!”

Em ghé sát tai , thì thầm: “Mẹ ơi, sói nhà còn .”

“Quay đầu cái là nó tha mất con gà nhà đấy!”

trừng nó một cái.

kéo tay áo , bằng gió: “Chị , cái gọi là chồn chúc Tết gà đó. Chị ánh mắt ổng xem, giống ý ?”

Lúc , thầy Kỷ thong thả lấy từ trong túi một phong bì, đưa qua: “Đây là quà riêng cho Tiền Thâm.”

Em bĩu môi, nhận lấy cho : “Quà gì cũng bù nổi chuyện thầy cho em rớt môn…”

Nó mở phong bì một cách hờ hững, ánh mắt khựng , khoé miệng lập tức kéo tới tận mang tai: “Trời đất ơi! Vé xem trực tiếp chung kết giải Vương Giả cầu?!”

Em phắt đầu, hết thầy Kỷ, ánh mắt d.a.o động dữ dội.

“Chị ơi, thật em thấy là…”

gầm bàn vặn mạnh đùi nó một cái.

Nó rú lên, mắt ngấn nước, nghiến răng đẩy phong bì trả : “Em… em thấy em thời gian …”

Thầy Kỷ gật đầu nhạt nhẽo: “Không cần thì thôi.”

Em chằm chằm phong bì, tròng mắt sắp rớt ngoài. Bố nhiệt tình giữ thầy Kỷ ở ăn cơm, thầy cũng từ chối, tự nhiên xuống.

Ánh mắt như như rơi lên .

múc canh mà đầu óc để , bỗng một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay .

Giọng thầy Kỷ vang lên sát bên tai: “Trong canh rau mùi, em ăn.”

Cả bàn ăn bỗng chốc im bặt. Bố đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Em “phụt” một tiếng, biểu cảm kiểu xong , hết cứu.

Mẹ hỏi: “Sao thầy Kỷ Tiền Thiển ăn rau mùi?”

Em đập mạnh bàn: “Con đó!”

“Lúc con chat với thầy nhắc, chị con kén ăn, ăn rau mùi.”

Mẹ ” một tiếng, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ.

Loading...