Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đặc Công Xuyên Qua Được Phu Quân Như Ý - Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-06-22 01:51:25
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta thu dao về, mỉm cười với hắn:

"Vui không?"

Tướng quân nhìn ta, cứ thế thẳng thừng nhìn ta, nửa ngày không có động tĩnh.

Ta thầm cười, tiểu tử, còn định dọa ta?

"Bây giờ, chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc."

Ta thấy đã đạt được hiệu quả, bèn tạo tư thế đàm phán.

Tuy ta xuyên đến thời đại trọng nam khinh nữ này, nhưng không muốn sống cúi đầu uất ức. Diệp Tử Khiêm để thiếp cùng ta vào cửa, đêm tân hôn càng cực kỳ sỉ nhục, ta cũng không thể treo cổ lên một cái cây là hắn được.

Diệp Tử Khiêm nhìn bốn lỗ chồng lên nhau trên mặt bàn giữa những ngón tay của hắn, vẫn không nói gì.

"Chúng ta lập ra ước pháp tam chương.”

Ta lấy giấy bút, nhanh chóng viết ba điều. Thứ nhất, không cùng phòng. Thứ hai, không can thiệp lẫn nhau. Thứ ba, sau nửa năm sẽ hòa ly.

Ta viết xong đẩy đến trước mặt hắn:

"Ngươi ký tên, điểm chỉ."

Diệp Tử Khiêm liếc nhìn, giọng trầm trầm:

"Hòa ly?"

"Ừm, ta biết ngươi không thích ta, ta thành toàn cho ngươi với người trong lòng ngươi." Ta cam đoan, lời này của ta là trăm phần trăm chân thành.

"Thành toàn cho ta?"

Diệp Tử Khiêm nhìn hiệp định ta viết, khẽ cười khẩy, ý chế giễu hiện rõ. Ta nghi ngờ hắn đang chế nhạo chữ viết xấu xí của ta.

Ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Thu Cúc đã dẫn Tân Nguyệt tới:

"Tướng quân, phu nhân, Tân Nguyệt di nương đã đến."

Ta ngước mắt nhìn, thấy một nữ nhân gót sen thướt tha chậm rãi đi tới. Dung mạo nàng ta như hoa như nguyệt, dáng vẻ yêu kiều, bước đi uyển chuyển tựa như liễu rủ trong gió, vẻ quyến rũ thoáng hiện, quả thực là một tuyệt sắc giai nhân. Chẳng trách Tướng quân luôn để tâm bảo vệ.

Đầu tiên Tân Nguyệt hành lễ với Tướng quân, sau đó bước đến trước mặt ta:

"Tân Nguyệt đến dâng trà cho phu nhân."

"Không cần đâu."

Là một nữ nhân hiện đại, ta không thích những thứ này. Hơn nữa hiện tại ta đang đứng đúng vị trí của mình, làm sao có thể để người trong lòng Tướng quân phải chịu ấm ức.

"Tân Nguyệt biết phu nhân... tốt bụng, nhưng đây là tướng phủ, Tân Nguyệt không thể giống như bọn nô tỳ bên cạnh phu nhân, lợi dụng lòng tốt của phu nhân mà mất đi phép tắc."

Những lời này rõ ràng đang ám chỉ ta nhát gan vô năng, yếu đuối dễ bắt nạt. Tân Nguyệt thậm chí không đợi ta trả lời đã nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn, đưa tới trước mặt ta.

Ta nhìn dáng vẻ giả tạo của nàng ta, trong lòng có chút buồn cười nhưng vẫn đưa tay nhận lấy chén trà.

Ta nhận rất vững vàng, cũng cầm rất chắc, nhưng nàng ta lại không buông tay, ngược lại còn dùng sức giật mạnh chén trà về từ tay ta. Sau đó chén trà đổ nhào, nước trà hơi nóng đổ lên tay nàng ta, làm làn da trắng nõn lập tức đỏ ửng một mảng lớn.

Tân Nguyệt hoảng sợ quỳ xuống đất, thân thể run rẩy, nước mắt rơi lã chã, giọng nói như than như khóc:

"Nếu phu nhân có điều gì không hài lòng với Tân Nguyệt xin cứ nói thẳng, sao lại đối xử với Tân Nguyệt như vậy?"

Ta khẽ cười, muốn dùng khổ nhục kế với ta sao? Được, ta sẽ cho nàng ta chơi cho đã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dac-cong-xuyen-qua-duoc-phu-quan-nhu-y/phan-2.html.]

"Vừa rồi Tướng quân có nhìn rõ chuyện gì xảy ra không?"

Ta quay sang nhìn Diệp Tử Khiêm, cầm con d.a.o găm trên bàn lên, xoay qua xoay lại, ý đe dọa lộ rõ.

Diệp Tử Khiêm nhìn ta, rồi lại nhìn con d.a.o găm đang xoay trong tay ta, giọng nói có vẻ dò xét:

"Không thấy...?"

Ta tự động bỏ qua giọng điệu không mấy rõ ràng của hắn, rất hài lòng với hai chữ "Không thấy".

"Nếu vừa rồi Tướng quân không nhìn rõ, vậy chúng ta cứ lặp lại vài lần nữa, cho đến khi Tướng quân nhìn rõ thì thôi. Thu Cúc, chuẩn bị trà."

"Vâng."

Thu Cúc quả nhiên là đứa lanh lợi, trực tiếp bưng tới một ấm nước vừa mới đun sôi còn đang sủi tăm, nhanh chóng pha trà, đưa đến trước mặt Tân Nguyệt.

Chén trà Tân Nguyệt dâng lúc nãy là do nàng ta tự mang tới, chỉ hơi nóng, da bị bỏng đỏ cũng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng nếu là chén trà này mà đổ xuống, đảm bảo sẽ phỏng cả một bàn tay.

Sắc mặt Tân Nguyệt biến đổi, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Diệp Tử Khiêm, như muốn khóc mà không dám khóc, yếu đuối động lòng người.

Với dáng vẻ này của nàng ta, nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ thấy xót xa, huống chi nàng ta còn là người trong lòng Diệp Tử Khiêm. Nhưng hôm nay mặc kệ Diệp Tử Khiêm có thái độ gì, ta cũng phải làm cho ra nhẽ. Nếu chuyện hôm nay cứ thế bỏ qua, về sau tất cả đều sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt, ai cũng muốn đến giẫm đạp một cái.

Điều khiến ta bất ngờ là, Diệp Tử Khiêm chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì. Có lẽ hắn đã nhìn ra chuyện dâng trà vừa rồi là do Tân Nguyệt cố ý nên không thể quá thiên vị. Hắn quả thực là người chính trực công bằng.

Tân Nguyệt thấy Diệp Tử Khiêm không có ý định giúp đỡ, sắc mặt rõ ràng thay đổi, khi nhìn về phía ta, trong mắt hiện rõ vài phần độc ác, tuy nhiên nàng ta nhanh chóng cúi đầu, bắt đầu "thành tâm thành ý" xin lỗi:

"Phu nhân, vừa rồi là do Tân Nguyệt không cầm chén trà cho vững, là Tân Nguyệt bất cẩn làm đổ chén trà."

"Bất cẩn?" Ta nhìn nàng ta, khẽ cười nhạt, "Không sao, vậy thì lặp lại thêm vài lần nữa."

Ta dừng lời một chút, rồi nói thêm:

"Đổ nhiều rồi sẽ quen thôi."

"Phụt."

Trong phòng vang lên một tiếng cười. Ta theo hướng âm thanh ngước mắt nhìn lại, thấy Diệp Tướng quân vẫn mặt nghiêm túc. Ta nghĩ chắc mình nghe nhầm, dù sao đây cũng là người trong lòng hắn, lúc này làm sao hắn có thể cười chứ?

Tân Nguyệt cúi đầu, ta không thấy được sắc mặt nàng ta, chắc hẳn không được đẹp đẽ gì.

"Phu nhân, là lỗi của Tân Nguyệt, là Tân Nguyệt cố ý làm đổ chén trà, là Tân Nguyệt đố kỵ phu nhân được Tướng quân sủng ái, là Tân Nguyệt bị ma quỷ ám ảnh."

Tân Nguyệt vẫn còn thức thời, chỉ là khi nhận lỗi vẫn không quên bày tỏ tâm ý với Tướng quân.

"Thôi được, ngươi về đi, sau này đừng xuất hiện trong viện của ta nữa."

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Ta thực sự rất phiền chán những thủ đoạn tầm thường này, hiện tại ta chỉ muốn sống yên ổn thanh tịnh.

Sau khi Tân Nguyệt rời đi, ta thấy Tướng quân vẫn chưa đi, liền đưa hiệp nghị viết sẵn trước đó tới trước mặt hắn:

"Tướng quân, người trong lòng của ngươi bị thương rồi, Tướng quân ký vào hiệp nghị này sẽ có thể hằng ngày ở bên người trong lòng..."

Tướng quân liếc nhìn hiệp nghị trong tay ta, ánh mắt trầm xuống, không đợi ta nói hết câu đã đứng dậy bước ra ngoài.

"Tướng quân, vết thương của người trong lòng ngươi không nặng đâu, ngươi cũng không cần gấp gáp thế, ký hiệp nghị trước đã... mà."

Ta nhìn bóng lưng hắn trong chớp mắt đã biến mất, có chút ngớ người. Tốc độ này cũng quá nhanh rồi đó. Ta cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là người trong lòng bị thương mà.

Sau đó, Diệp Tử Khiêm không còn đến viện của ta nữa, cũng không có ai khác đến quấy rầy ta. Ta hai tai không nghe chuyện ngoài viện, một lòng chỉ nhớ ngủ và ăn, sống những ngày nhàn nhã mà trước đây ta không dám nghĩ tới.

Đối với chuyện trong tướng phủ ta không hề biết gì, ta cũng không muốn biết, không quan tâm. Nhưng, có một ngày ta vô tình đi ngang qua thư phòng của Tướng quân, vừa hay bọn họ lại không đóng cửa kỹ, ta đã chứng kiến cảnh này.

"Sư huynh, huynh nói xem Đại tiểu thư Đường gia là thứ gì? Từ khi vào phủ chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cửa viện còn chưa bước ra một bước, ta thực sự không hiểu nổi."

Loading...