- Anh... Anh nói lại xem. Đây... là ai?
Mai lặp lại câu hỏi, giọng nói lạnh lẽo đến mức ngay cả Huy cũng phải rùng mình. Không còn là giọng run rẩy vì sợ hãi hay bàng hoàng nữa. Giờ đây, nó cứng rắn, sắc bén như một lưỡi d.a.o vừa được mài bén.
Huy bị ánh mắt của Mai làm cho giật mình. Ánh mắt cô không còn chút ấm áp hay yếu đuối nào, chỉ còn sự chất vấn lạnh lùng và sự tức giận bị nén chặt đến cực điểm. Anh ta lùi lại một bước nhỏ, lắp bắp lặp lại lời giới thiệu ban nãy, yếu ớt hơn hẳn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Đây là... là Trang... và... và các con của anh.
Trang đứng sau lưng Huy, khuôn mặt căng thẳng. Cô ta cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ Mai. Cô ta cố gắng lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, có chút cầu xin.
- Chị à... Em... em xin lỗi vì đã đường đột... Nhưng...
- Cô không có tư cách nói chuyện với tôi.
Mai ngắt lời Trang một cách dứt khoát, không chút nể nang. Ánh mắt sắc như d.a.o cắm thẳng vào Trang, khiến cô ta sững lại, không dám nói thêm gì.
Mai quay lại nhìn Huy, bước thêm một bước về phía anh ta.
- Thế còn tôi?
Cô hỏi, giọng điệu đầy mỉa mai và phẫn nộ.
- Vợ đã đăng ký kết hôn của anh thì là gì?
Huy lúng túng cực độ. Anh ta đảo mắt liên tục, cố gắng tìm lời bào chữa.
- Mai à... Em... em bình tĩnh đã. Chuyện này... chuyện này phức tạp lắm. Hoàn cảnh bên đó khó khăn... lỡ làng rồi... Giờ anh về rồi... chúng ta... chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.
- Giải quyết? - Mai bật cười khẩy, một nụ cười méo mó, đầy cay đắng. - Anh đi xây dựng gia đình mới ở nước ngoài, còn tôi ở nhà gánh nát cả cái nhà này, ngày đêm chăm sóc mẹ anh bị liệt. Anh thấy công bằng không, cái cách anh 'giải quyết' vấn đề của mình?
Cô không chờ Huy trả lời. Cô quay lưng bước vào nhà, đi thẳng đến phòng của Bà Lan. Ba con người kia vẫn đứng chôn chân ở cửa, không dám nhúc nhích.
Bà Lan đang cố gắng ngẩng đầu dậy, đôi mắt mở to nhìn ra phía cửa. Bà ta đã nghe thấy tiếng động, đã nghe thấy những giọng nói lạ và tiếng cãi vã của Mai. Khuôn mặt bất động của bà ta hiện rõ vẻ bối rối và cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mai đứng bên giường Bà Lan một lát, nhìn khuôn mặt người mẹ chồng đã từng hành hạ mình. Bà ta giờ chỉ còn là một thân xác yếu ớt, bất động, phụ thuộc hoàn toàn vào người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/da-trang-xe-cat/chuong-8.html.]
Cô quay lại nhìn Huy và Trang đang đứng ở cửa. Hai đứa trẻ vẫn nép sau lưng mẹ, sợ sệt nhìn vào trong.
Mai cất giọng, không còn giận dữ gào thét, mà lạnh lẽo và rành mạch, như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên.
- Mẹ anh bị thế này là do ai? Do anh vắng mặt? Không.
Cô nhìn thẳng vào Huy, ánh mắt không chút khoan nhượng.
- Do tôi. Tôi là người đã tìm thấy bà ấy, là người đưa bà ấy đi cấp cứu, là người đã chăm sóc bà ấy từng miếng ăn, giấc ngủ, từng cái bỉm dơ bẩn suốt thời gian qua. Khi anh đang vui vẻ với gia đình mới của mình, tôi đang chật vật với gánh nặng này, với những đêm không ngủ, với những đồng tiền vay mượn để mua thuốc cho mẹ anh.
Mặt Huy tái mét. Anh ta cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt Mai. Trang đứng bên cạnh cũng cúi đầu, vẻ mặt khó xử.
Bà Lan nhìn Huy, rồi nhìn Mai, khuôn mặt liệt nửa bên của bà ta co giật nhẹ. Trong mắt bà ta không chỉ có sự bối rối, mà còn có sự sốc. Bà ta đã nghe thấy? Bà ta hiểu rằng con trai mình đã bỏ rơi mình, bỏ rơi người vợ đang ngày đêm chăm sóc bà ta, để đi xây dựng một gia đình khác ở nơi xa? Có lẽ trong khoảnh khắc đó, có cả sự xấu hổ thoáng qua trong đôi mắt vô hồn ấy, hoặc chỉ đơn giản là tức giận vì bị chính con trai lừa dối.
Mai nhìn cảnh tượng đó, cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ. Mọi gánh nặng, mọi ấm ức bấy lâu nay bỗng tan biến, nhường chỗ cho một quyết định lạnh lùng, dứt khoát. Cô đã chịu đựng đủ rồi.
- Được. - Mai nói, giọng đều đều, không cảm xúc. - Anh muốn gia đình. Tôi trả lại mẹ cho anh.
Huy đột ngột ngẩng đầu lên, mắt mở to không tin nổi.
- Bà ấy là mẹ anh. Trách nhiệm của anh.
Mai chỉ tay về phía Bà Lan.
- Từ giờ, anh tự lo cho bà ấy đi. Tôi xong rồi.
Câu nói đó như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào không khí căng thẳng. Huy đứng c.h.ế.t trân. Trang há hốc mồm. Hai đứa trẻ nhìn nhau sợ hãi.
Mai không đợi phản ứng của họ. Cô bước thẳng về phía cửa, nơi Huy và Trang đang đứng chắn lối. Khuôn mặt cô hoàn toàn không còn chút cảm xúc mềm yếu nào.
- Nhà này là của tôi. - Mai nói, giọng vang lên chắc nịch. - Tài sản riêng của tôi. Anh và cái gia đình mới của anh...
Cô cười khẩy, một nụ cười đầy khinh miệt.
- ... chuẩn bị mà cút hết ra ngoài.
Huy và Trang nhìn Mai với ánh mắt không tin nổi. Bên trong nhà, Bà Lan đang cố gắng phát ra những âm thanh yếu ớt, không rõ là bà ta đang phản ứng thế nào trước lời tuyên bố của Mai, hay chỉ đơn giản là đang đau đớn.