Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dã Tràng Xe Cát - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:37:08
Lượt xem: 845

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày cuối cùng trước khi Huy về nước trôi qua thật chậm chạp, nặng nề. Mai cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như bị siết chặt lại, vừa hồi hộp, vừa lo lắng, lại có một linh cảm bất an cứ đeo bám không rời. Bà Lan nằm trong phòng, đôi khi cũng dường như cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Bà ta khẽ động đậy ngón tay, hoặc đôi mắt vô hồn của bà ta lại hướng ra phía cửa sổ, nơi ánh mặt trời vẫn mọc rồi lặn đều đặn, bất kể cuộc sống bên trong đang hỗn loạn thế nào.

Mai chuẩn bị mọi thứ một cách kỹ lưỡng, gần như là ám ảnh. Cô giặt sạch bộ quần áo Bà Lan hay mặc nhất, là phẳng phiu từng nếp. Bà ta nằm liệt, không quan tâm đến quần áo nữa, nhưng Mai vẫn làm. Cô muốn khi Huy về, anh ta sẽ thấy mẹ mình được chăm sóc tử tế, rằng cô đã làm tròn trách nhiệm, hơn cả mức cần thiết.

Cô dọn dẹp phòng ngủ của hai vợ chồng. Lau bụi từng góc, giặt giũ chăn màn, trải ga giường mới. Cô cố gắng tạo ra một không khí ấm cúng, như thể chỉ cần làm vậy, mọi chuyện sẽ quay trở lại như xưa, như những ngày Huy chưa đi, như những ngày cô còn hy vọng. Nhưng càng dọn dẹp, cô lại càng cảm thấy sự xa lạ. Cái giường này, đã bao lâu rồi chỉ có mình cô nằm? Cái phòng này, mùi hương của anh ta đã bay đi từ bao giờ?

Điện thoại reo. Là Huy. Tim Mai đập thình thịch. Chỉ còn hai ngày nữa là anh ta về.

- Alo?

- Mai à, anh đây. Anh vừa đặt vé xong.

Giọng Huy ở đầu dây bên kia nghe hơi lạ. Không còn vẻ vội vã thường ngày, nhưng lại có chút căng thẳng gượng gạo, như đang cố tỏ ra bình thường.

- Vâng... anh về chuyến nào ạ? Mấy giờ đáp sân bay?

Mai cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng tay cầm điện thoại lại run nhè nhẹ.

- Chuyến... chuyến bay lúc 8 giờ sáng ngày kia. Khoảng 10 giờ sáng là về đến nơi.

- Vâng, em nắm được rồi ạ. Anh... anh đi một mình thôi ạ? Hay...

Câu hỏi chợt thốt ra, hoàn toàn ngoài dự kiến. Mai cũng không biết tại sao mình lại hỏi vậy. Có lẽ là sự tò mò tích tụ từ tấm ảnh cũ, từ những câu chuyện phiếm nghe được, từ sự né tránh của anh ta bấy lâu nay.

Đầu dây bên kia đột ngột im lặng. Một khoảng lặng kéo dài, khiến Mai cảm thấy bất an tột độ.

- Anh... sao thế anh? - Mai hỏi, giọng hơi run.

- À... không... không có gì. Anh... anh về một mình thôi mà. Sao em hỏi lạ vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/da-trang-xe-cat/chuong-6.html.]

Huy trả lời, giọng hơi ấp úng, rồi lại cố gắng lái sang chuyện khác.

- Mẹ thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?

- Mẹ vẫn vậy anh ạ... Vẫn sốt nhẹ... Em lo lắm...

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Ừm... cố gắng nhé em. Anh về rồi mình tính. Thôi, anh cúp máy đây. Bên này còn vài việc lặt vặt cần giải quyết.

"Tút... tút..."

Lại là "mình tính". Lại là "cúp máy đây". Mai cầm điện thoại, cảm giác nghi ngờ như một cục đá lạnh lẽo rơi thẳng xuống đáy lòng. "Về một mình thôi mà?" Cái khoảng lặng đó, cái giọng ấp úng đó, sự lảng tránh đó... Rốt cuộc anh ta đang giấu diếm điều gì?

Đêm trước ngày Huy về, Mai không tài nào chợp mắt được. Cô nằm trên chiếc giường sạch sẽ, nhìn trần nhà tối đen. Hàng vạn suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu. Cô nhớ lại những kỷ niệm cũ với Huy. Ngày mới yêu, anh ta chiều chuộng, quan tâm cô thế nào. Ngày cưới, lời thề hẹn dưới ánh nến lung linh. Những ngày đầu chung sống, dù nghèo khó nhưng tràn đầy hy vọng.

Rồi những kỷ niệm đó nhạt dần, biến thành những hình ảnh về sự vô tâm, những lời hứa suông, sự xa cách dần dần. Giờ đây, cô nhìn lại, chỉ thấy sự tổn thương và cay đắng tích tụ. Hy vọng mong manh về một cuộc đoàn tụ hạnh phúc đã bị thay thế bằng sự lo sợ về một cuộc đối diện tàn khốc.

Cô trằn trọc cho đến khi ánh bình minh đầu tiên le lói qua khung cửa sổ. Mai mệt mỏi ngồi dậy. Cô thay bộ quần áo tươm tất nhất, chải gọn mái tóc. Cô nhìn mình trong gương. Khuôn mặt vẫn hốc hác, đôi mắt vẫn trũng sâu, nhưng trong ánh mắt lại có thêm một sự kiên quyết lạ thường.

Tim cô đập nhanh hơn mỗi khi có tiếng xe máy chạy qua ngõ. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh. Cô ngồi ở phòng khách, cạnh cửa ra vào, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Bà Lan trong phòng vẫn nằm đó, dường như không biết con trai mình sắp về.

Thời gian cứ trôi, chậm như rùa bò. Cứ mỗi phút trôi qua, sự căng thẳng trong Mai lại tăng lên một bậc. Cô nắm chặt vạt áo, móng tay bấm vào da thịt.

Rồi đột nhiên, một tiếng còi xe taxi vang vọng lại từ đầu ngõ. Tiếng động quen thuộc của một chiếc xe dịch vụ. Nó ngày càng rõ hơn, rồi dừng lại ngay trước cửa nhà cô.

Mai đứng sững lại ở cửa, toàn thân đông cứng. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng cửa xe mở ra. Tiếng bước chân xuống đất.

Cô nhìn ra ngoài, dưới ánh nắng chói chang của buổi sáng.

Người sắp bước vào nhà...

Cô không biết đó là ai.

Loading...