17
Từ đó về , Tạ Vô bắt đầu sốt cao dứt.
Ta chút hối hận vì dọa y, nên ngày ngày ở bên chăm sóc, lo lắng cho y. Cuối cùng đến ngày thứ năm, bệnh của y mới chuyển biến , thể tỉnh dậy uống nước, ăn cơm, nhưng y vẫn chuyện, vẫn .
Ta tức giận, cực kỳ tức giận. Bao nhiêu ngày lo lắng đến giờ phút bỗng trở nên chẳng đáng một nhắc. Ta vẫn hèn mọn như , vẫn đáng thương mặt y. Thế là buột miệng :
“Cha ngươi khi c.h.ế.t còn cầu xin tha cho ngươi, ngươi thấy ?”
Bởi vì quá hèn hạ, quá đáng thương, trong lòng vặn vẹo mà cũng khiến Tạ Vô trở thành một kẻ đáng thương.
“Khi cha ngươi còn sống, ngươi chủ động hơn bây giờ nhiều.”
Ta dối. Ngay khoảnh khắc ôm lấy Tạ Vô, thì Tạ Trường Bình áp giải ngoài xử c.h.é.m .
Tạ Vô chậm rãi chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ:
“Tạ Huyền, ngươi thật hận .”
Ta nhíu mày, còn kịp mở miệng, thì thấy y từ lấy một con d.a.o găm, nhanh như chớp đ.â.m thẳng n.g.ự.c . Ta hét to tên y, dùng tay chặn lưỡi d.a.o để ngăn cản, lòng bàn tay cứa đến m.á.u thịt mơ hồ, mà lưỡi d.a.o vẫn thể tránh khỏi cắm n.g.ự.c y.
Ta lạnh mặt gạt phăng con dao, định phát tác thì thấy Tạ Vô chống thể yếu ớt quỳ xuống mặt . Y cầu xin , cầu tha cho y, cầu g.i.ế.c y:
“Ta nuôi ngươi mười bốn năm, Tiểu Huyền, đừng nh.ụ.c m.ạ nữa… Ta xin ngươi, …?”
Là y đáng thương ?
Người đáng thương vẫn là .
Ta hận y, hận phận của y, hận việc y yêu .
18
Tạ Vô bắt đầu chuyện, cũng nữa. Trong thời gian đó, y tự sát hai , thật sự còn cách nào, đành khóa y giường, mỗi ngày giống như tự hành hạ chính mà chuyện với y.
“Tạ Vô, Tạ Vô?”
Ta trở về dáng vẻ khi còn bé, quỳ bên giường ngẩng đầu y. Thế nhưng trong mắt Tạ Vô luôn phủ một tầng sương mù, chẳng thấy cũng chẳng thấy. Ta quỳ xuống ôm lấy thắt lưng y, gọi gọi, cũng chẳng nữa.
Lâu thật lâu , mới khẽ cất tiếng: “Nghĩa phụ, để ý đến con một chút .”
Nghĩa phụ, tại chẳng còn thương xót con nữa?
19
“Hãy thương xót .”
20
Tạ Vô cần ngoài giải sầu, bèn tháo xiềng xích, đưa y phố dạo bước.
Gần đây sắp đến cuối năm, phố mở hội chùa. Với một cổ điển, nghiêm túc như Tạ Vô thì vốn chẳng thích náo nhiệt, nên mỗi ngoài đều dẫn y đường vòng để tránh chỗ đông , nhưng cũng dám quá xa, sợ y lạnh, sốt thì càng .
Một hôm, lúc ngoài thì trời đổ tuyết. Ta cởi áo ngoài phủ lên đầu Tạ Vô, dặn y chỗ gốc cây bên hồ đợi :
“Ta cửa tiệm mượn cái ô, sẽ ngay.”
Hàng mi cụp xuống của Tạ Vô khẽ run, y nhẹ giọng đáp: “Được.”
Cửa tiệm xa, nhanh thôi. cầm ô thì lưng bỗng vang lên vài tiếng kêu hoảng hốt. Ta đầu , đột nhiên chẳng còn thấy bóng dáng Tạ Vô nữa, đó là tiếng la hét của đám :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/da-la-no-le-thi-hay-vut-bo-su-thanh-cao-cua-nguoi-di/chuong-5-end.html.]
“Mau tới đây! Có rơi xuống hồ !”
21
Khi vớt Tạ Vô lên thì mặt băng hồ vỡ vụn quá nửa. Ta lặng lẽ ép lên lồng n.g.ự.c y, lặng lẽ tìm áo ấm khoác cho y. Đến khi thấy Tạ Vô mở mắt, gió lạnh quấn lấy, lạnh, tim cũng lạnh, chỉ đôi mắt là nóng rát, cay xè.
“Tạ Vô.” Giọng khàn vì lạnh, “Về nhà thôi.”
Sau khi trở về, Tạ Vô lên cơn sốt, ngược vì nhiễm gió lạnh mà phát sốt giữa đêm. Trong cơn mơ mơ hồ hồ, dường như nhẹ nhàng ôm lấy . Ta rõ thật ảo, chỉ ấm ức dụi lòng đó, gọi một tiếng nghĩa phụ.
“Tại luôn rời bỏ con… Nghĩa phụ, đừng bỏ con.” Nói xong, giọng nghẹn . Tạ Vô vuốt ve gương mặt , lời nào, đợi đến khi mệt mới khẽ :
“Ngươi hận , còn lý do nào để sống nữa.”
Ta ôm chặt lấy y, tiếp:
“Ta chỉ hận yêu , nghĩa phụ, Tạ Vô… hận , yêu …”
“Hôm đó Tạ Trường Bình ở đó, , cũng thấy… Nghĩa phụ, đừng mặc kệ con nữa, con sợ, con sợ…”
Tạ Vô khẽ vỗ lưng , đỉnh đầu rơi xuống một tiếng thở dài bất lực. Đó là sự thỏa hiệp trăm bề của y:
“Ta .”
22
Tạ Vô còn tự sát nữa, cũng còn lạnh lùng phớt lờ . Y yêu , nhưng vẫn tiếp tục thương hại . Không , chẳng còn để tâm nữa.
Thân thể Tạ Vô ngày một suy yếu, còn nuôi dưỡng nổi y, cũng thể cứu nổi y nữa.
Đông chí năm Thiên Nguyên thứ bốn mươi bảy, Tạ Vô trong vòng tay , bắt đầu kể chuyện khi còn nhỏ.
Y , khi ba tuổi, y còn từng ôm , nhỏ bé mềm mại, như một nhúm bông.
Ta hôn lên mai tóc Tạ Vô, trong đó vài sợi bạc trắng.
Nước mắt lặng lẽ chảy tràn đầy mặt, giọng khàn khẽ hỏi:
“Ngươi hận ?”
Tạ Vô khẽ lắc đầu, chỉ mỉm :
“Nhà họ Tạ với ngươi.
Nhà họ Tạ với .
ngươi với .
Đạo lý sớm nên hiểu rõ, thế mà vướng mắc bao năm… Là với ngươi.”
23
Tạ Vô c.h.ế.t trong đêm tuyết .
Ta ôm lấy t.h.i t.h.ể y, ngẩn ngơ suốt nhiều ngày, mới chuẩn một cỗ quan tài, an táng y trong lăng mộ.
Tạ Vô chôn chung cùng thì thôi, cũng ép. Ta mộ y, lải nhải trò chuyện suốt một đêm, để tuyết phủ đầy . Đến khi mặt trời ló rạng, mới một uống cạn chén độc tửu, c.h.ế.t ngay phần mộ của Tạ Vô.
Thương hại là yêu ?
Ta .
Dù thì Tạ Vô yêu , nhưng thương hại suốt mười tám năm…