"Cô đúng là cao tay thật đấy! Hắn thể nào cũng phải nghĩ đến cái nụ hôn hụt này cả ngày cho mà xem."
Chiếc Maybach đen vừa khuất bóng, tôi lập tức thu lại nét mặt vui vẻ, trở nên nghiêm túc.
"Anh ấy biết sự tồn tại của cậu từ khi nào?"
Tôi từng rất vui khi thấy Tống Diễn Xuyên không c.h.ế.t thay nữ chính như trong kết cục gốc.
Tôi nghĩ rằng những sai lệch nhỏ trong cốt truyện sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Cho đến khi bản hướng dẫn công lược viết tay kia xuất hiện, tôi mới biết Tống Diễn Xuyên không chỉ biết đến sự tồn tại của hệ thống, mà giữa họ còn có giao dịch gì đó.
Hệ thống im lặng, ấp úng:
"Cỡ bốn, năm năm trước gì đó…"
"Sớm vậy sao?"
Tôi kinh ngạc.
Nó định nói rồi lại thôi, dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.
Trong phòng không có cửa sổ, khi bật đèn, cảnh tượng khiến tôi c.h.ế.t lặng.
Trên tường dán đầy ảnh của tôi ở thế giới cũ.
Lúc ăn, lúc uống rượu, cả lúc ngủ…
Giữa phòng là vài tủ trưng bày.
Bên trong là ly tôi từng dùng, đồ ngủ cũ, tóc rụng… thậm chí có cả một chiếc áo lót ren trắng.
…
Tôi thắc mắc đồ đạc cứ hay thất lạc, kiểm tra camera thì chẳng phát hiện gì, hóa ra trong nhà có nội gián.
Hệ thống kể lại:
Sau khi tôi rời đi, Tống Diễn Xuyên suy sụp hai ngày, rồi nhanh chóng vực dậy.
Anh lao vào học tập, kiếm tiền, tốc độ trưởng thành nhanh đến mức khủng khiếp, chỉ số năng lượng vượt cả nam nữ chính.
Ban đầu, hệ thống không quan tâm vì nghĩ phản diện mạnh thì càng đẩy nhanh tiến độ tình cảm của hai nhân vật chính.
Nhưng sau đó, mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
Tống Diễn Xuyên mãi không có cảm tình với nữ chính!
Dù cô ấy bị thương, khóc lóc, nhưng anh coi cô ấy chẳng ra gì. Không có phản diện phá rối, mạch tình cảm của nam nữ chính hoàn toàn không đẩy nổi.
Hệ thống hoảng, bắt đầu can thiệp.
Chẳng hạn như tạo cơ hội để anh tiếp xúc với nữ chính nhiều hơn, hoặc sau khi cho thuốc liền nhốt anh vào phòng cô ta.
Hoặc như… xóa ký ức liên quan đến tôi trong đầu anh.
Nhưng anh quá cố chấp, mất trí nhớ một lần, anh tự rạch một vết trên tay.
Máu chảy đầm đìa, ánh mắt điên cuồng khiến hệ thống phát hoảng, lập tức dừng tay.
Cứ vậy, Tống Diễn Xuyên bắt đầu nghi ngờ, có thế lực nào đó đang thao túng mình.
Sau một năm âm thầm quan sát, anh đã phát hiện ra vấn đề.
Rồi… anh bắt cóc cả nam chính và nữ chính.
Dội xăng lên người họ, Tống Diễn Xuyên cầm bật lửa, ánh mắt lạnh lẽo rợn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuu-vot-nam-phu-u-am/chuong-8-cuu-vot-nam-phu-u-am.html.]
"Không ra đây, tôi sẽ đốt thật đấy."
Thế giới lúc ấy suýt sụp đổ.
Từ hôm đó, Tống Diễn Xuyên thay thế vị trí của nam nữ chính, trở thành nhân vật trung tâm mới.
Hệ thống ấm ức:
"Rồi hắn bắt đầu uy h.i.ế.p tôi, ép tôi phải truyền hình trực tiếp toàn bộ cuộc sống của cô ở thế giới cũ."
"Tôi là một hệ thống đàng hoàng, lại bị hắn dùng như cái camera vậy đó."
Tôi há miệng, n.g.ự.c nghẹn lại vì đau xót.
"Vậy… tại sao anh ấy không…"
"Không trực tiếp bắt cô về à?" Hệ thống thở dài: "Cô tưởng tôi chưa đề nghị chắc?"
"Nhưng hắn nói, một thiên kim tiểu thư như cô, sống sung sướng từ nhỏ, sao chịu nổi cuộc sống ở một thế giới xa lạ như vậy?"
"Cho đến khi nhà cô phá sản, hắn mới quyết định để tôi đưa cô về đây."
Khi Tống Diễn Xuyên trở về, mắt tôi đã sưng húp vì khóc.
Sợ bị phát hiện điều bất thường, tôi lấy cớ không khỏe, giả vờ đã ngủ.
Bên tai vẫn vang tiếng động khe khẽ, ngón tay áp út bỗng thấy mát lạnh.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Người đàn ông ban ngày còn kiêu ngạo tuyên bố cả đời không tha thứ cho tôi, giờ rón rén bò đến cuối giường, nhẹ nhàng ôm chân tôi vào lòng.
Vẫn giống như những năm xưa.
Thì ra, thứ dưỡng người không chỉ là tiền, mà còn là tình yêu.
Nỗi chua xót dâng lên, tôi ngồi dậy gọi anh:
"Tống Diễn Xuyên."
"Chúng mình kết hôn đi!"
Tống Diễn Xuyên ngẩn ra, ngây người vài giây rồi lên tiếng:
"Em… nghiêm túc chứ?"
Chưa đợi tôi trả lời, anh đã nhảy khỏi giường, kéo tay tôi chạy ra ngoài.
"Anh làm gì vậy?"
"Chúng ta đi đăng ký kết hôn!"
"Đêm rồi, Cục dân chính đóng cửa từ lâu rồi! Mai rồi chúng ta đi!"
Tống Diễn Xuyên khựng lại, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi, giống hệt một chú cún con sợ bị bỏ rơi.
"Nếu mai em đổi ý, rồi lại biến mất thì sao?"
Tôi nắm tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
"Em ở đây, em sẽ không đi đâu hết."
"Lần này, em và anh kết hôn là thật, em thích anh cũng là thật."
"Em yêu anh, tất cả đều là thật!"
[Hoàn]