Cứu rỗi lẫn nhau - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-09-02 08:28:18
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Phán loạn xong phận của . Má cô gầy, nhưng đôi mắt to đến đáng sợ. Từ đó toát một tia sáng kỳ lạ.

 

Bố Lý Phán hút thuốc cợt: “Kim Lão Trụ ngang hàng với , gọi là cha.”

 

Mẹ Lý Phán giặt giày cho đứa con trai cưng giáo huấn Lý Phán: “Gả thì cũng là nhà chúng , nhớ giúp đỡ em trai con nhiều hơn, ?”

 

Thái tử gia nhỏ của nhà họ Lý lề mề khỏi phòng, mặt đầy âm u: “Ai cần chị giúp đỡ! Thật mất mặt, còn liên lụy chê.”

 

Đôi mắt Lý Phán tĩnh lặng như nước đọng chằm chằm Lý Gia Bảo. Từ đó, thấy một sự quyết tuyệt như cá c.h.ế.t lưới rách.

 

Trong lòng đột nhiên thắt : Cô sợ cùng Lý Gia Bảo đồng quy vu tận đấy chứ.

 

Lý Gia Bảo đến nổi da gà, chột mắng: “Liên quan gì đến ! Xui xẻo c.h.ế.t .”

 

Lý Phán lạnh một tiếng. thấy giọng cô từ cổ họng đổi: “Lý Gia Bảo, mày còn bằng chó lợn.”

 

“Mày gì!” Tiếng mắng chửi của bố Lý đồng thời vang lên. Bố Lý dậy, giơ tay tát cô một cái thật mạnh.

 

Lý Phán một tiếng nào. Cô chằm chằm bố, , : “Lý Kiến Hồng, đây là cuối cùng ông đánh .”

 

“Mày gọi tao là gì?!” Lý Kiến Hồng nổi giận đùng đùng, vớ lấy ghế đẩu lao đánh.

 

lúc kéo ông : “Nó sắp gả , ông đánh nó thương, lão Kim lấy nó nữa thì ?”

 

Lý Phán ho khan . Cơ thể gầy trơ xương của cô co giật run rẩy, giống như một bộ xương sắp chết: “Bố, , hóa các bao giờ coi , bao giờ.”

 

Lý Kiến Hồng dụi điếu thuốc đất, khạc một bãi: “Mày còn mặt mũi mà , mày còn bằng con lợn trong chuồng. Tự chuyện mất mặt như , còn ở đây la lối.”

 

Mẹ Lý gõ chiếc bàn chải giày lách cách: “Chúng tốn bao nhiêu tiền cho mày học, mà mày học cái thứ . Con gái chính là đồ ăn hại, mày chỉ tốn tiền mà còn lỗ vốn nữa, đồ mất mặt.”

 

Tốn tiền ư?

 

Đôi vợ chồng mặt còn dày hơn cả voi. chỉ thấy Lý Phán lao động miễn phí mười mấy năm, học thì từng tốn của họ một xu nào, ngay cả tiền sách vở cũng thường xuyên nợ, bao giờ nộp.

 

Hơn nữa, nuôi lớn bán như một món hàng, kiếm ba mươi hai vạn. Đây rõ ràng là một công việc buôn vốn lời vạn , là đồ ăn hại ?

 

Lý Gia Bảo học theo, khạc một bãi chị gái.

 

Thằng nhóc mà ngứa răng, nếu vẫn là cơ thể lớn kiếp , ít nhất cũng trả hết những cái tát mà chị gái nó chịu từ nhỏ lên mặt nó – nhiều quá, chỉ sợ nó chịu nổi mà c.h.ế.t tại chỗ mất.

 

Lý Phán một lời nào. Khoảng thời gian còn trong ngày hôm đó, cô cũng một lời nào.

 

ăn cơm, việc, ngủ, vẫn như thường lệ, như thể chuyện từng xảy .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuu-roi-lan-nhau-nrax/chuong-7.html.]

Tất nhiên, cũng coi như tồn tại.

 

Đừng là cho bú, từ lúc sinh đến giờ, chỉ uống một túi sữa bột cho khi cấp cứu ở bệnh viện. Những lúc khác, chỉ uống nước cơm để duy trì sự sống.

 

Trời đánh thánh vật, đói đến hoa cả mắt, Lý mới nhớ và đút cho vài muỗng canh.

 

đút : “Đồ tạp chủng, sáng mai nhà sẽ đến đón mày, mày mà hưởng ngày lành tháng nhé.”

 

Cái “ngày lành” mà cho bà thì bà hả?

 

Kết quả là giữa đêm đói tỉnh giấc. Bố nhà họ Lý thậm chí còn cho ngủ trong phòng, đặt trong một cái giỏ ở ngay cửa phòng ngủ, đói lạnh.

 

Cơ thể trẻ con phát triển thiện của cứ gào thảm thiết. Đây là thảm kịch gì của nhân gian , nên ở đây, nên ở địa phủ.

 

dám thành tiếng. sợ sẽ phiền hai ông bà già đó, đánh cho hai cú bốp bốp. thể c.h.ế.t yểu ngay lập tức.

 

Thế là trừng mắt chịu đựng, chờ trời sáng.

 

Cứ chờ mãi, thấy mặt trời , thấy một bóng . giật , kỹ thì —

 

Đó là Lý Phán.

 

buộc tóc qua loa, đeo chéo chiếc túi vá víu, đang lén lút khỏi nhà.

 

bỏ trốn.

 

trợn tròn mắt, nhưng quá ngạc nhiên. Với tính cách của Lý Phán, nếu cô ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân mua bán thì đúng là chuyện quỷ thần.

 

một cô gái sinh con đánh đập, chỉ trình độ học vấn cấp hai, cô thể ?

 

đầu trong nhà, phát hiện . Ánh mắt cô vẫn vô hồn như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng , một tia sáng đáng sợ xuyên qua.

 

như thể đe dọa, dường như sợ . vội mím chặt môi, ý bảo rằng hề ý định .

 

Mẹ ơi, mau chạy , chạy thật xa, đừng bao giờ về nữa.

 

Ánh mắt cô tuyệt vọng nhưng bình tĩnh. Cô một lúc, ánh mắt chút đổi, đang nghĩ gì. Sau đó cô khép cánh cửa , , kiên quyết bỏ .

 

Dưới ánh trăng, bóng cô đổ dài, quấn quýt với bóng tối sâu thẳm của mái hiên. Khi cô xa, cái bóng đột nhiên rút , lướt khỏi tầm mắt như một bóng ma.

 

Từ đó, trong căn nhà , còn một nô lệ nào tên là Lý Phán nữa.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa tám năm. khó khăn lắm mới lớn lên trong gia đình họ Vương .

 

Những đứa trẻ khác nuôi lớn bằng tình yêu và sự bảo vệ, còn thì lớn lên bằng công việc nhà và những trận đòn roi. Thiếu ăn thiếu mặc còn việc, buồn thật, chỉ thể gầy gò như cây giá đỗ.

Loading...