Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CƯỜNG HÀO ĐOẠT THỦ TRÁI ĐẮNG KHÔNG NGỌT - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-05-13 15:13:25
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh dựa vào gì mà cho rằng, nếu anh thay đổi, những tội lỗi đã gây ra trong quá khứ sẽ được xóa bỏ?”

 

“Tôi không phải là người có thể quên đi quá khứ, tất cả những gì anh làm với tôi, tất cả những đau đớn tôi phải chịu, tôi đều nhớ rõ từng chi tiết.”

 

“Anh thay đổi bao nhiêu, hối hận đến mức nào, dù anh có điên lên hay c.h.ế.t đi, cũng không thể khiến tôi quên đi năm năm ác mộng ấy!”

 

Tôi tức giận đến mức vai không ngừng run rẩy.

 

Nhìn vào khuôn mặt đầy vỡ vụn và vô tội của anh ta, tôi cười, giơ tay tát anh ta một cái.

 

“Tôi vốn không muốn tính toán với anh về chuyện kiếp trước.”

 

“Là chính anh không chịu buông tha, chính anh luôn nhắc nhở tôi về một con quỷ đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với tôi.”

 

Hai mươi mốt tuổi, anh cướp tôi đi, ép tôi bỏ học, tôi không có bằng cấp, bị đẩy ra khỏi xã hội.

 

Hai mươi hai tuổi, anh ta đối xử với tôi như một món đồ chơi, hủy hoại Triều Sinh, tôi quỳ gối cầu xin, đổi lại chỉ là một câu khinh miệt: “Cầu xin tôi à? Em xứng đáng sao?”

 

Hai mươi ba tuổi, tôi tuyệt thực cãi vã, anh ta tức giận giam tôi trong biệt thự giữa núi rừng, ba năm.

 

Ba năm sau, anh ta đưa tôi ra ngoài, kỳ quái thay, lại yêu tôi, đối xử với tôi như một kẻ điên, cố gắng chuộc lại mọi thứ.

 

Cuộc sống lên xuống thất thường, tôi đã trải qua vô số lần như vậy.

 

Mỗi lần, khi ánh sáng hy vọng gần kề, lại bị Cố Bạch phá hỏng.

 

Lúc nào cũng là anh ta, chỉ có anh ta, như thể anh ta là kẻ thù trời sinh của tôi, luôn bám theo tôi, phá hủy mọi hy vọng của tôi.

 

“Tôi lại nói lần nữa, nói một lần cuối cùng.”

 

“Tôi sẽ không bao giờ yêu anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ, anh c.h.ế.t cũng đừng mong thay đổi được.”

 

46

 

Cố Bạch ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bất ngờ rất bình tĩnh.

 

“Em lúc nào cũng tự cao tự đại như vậy.”

 

“Cãi nhau với tôi, làm ầm lên, lại còn đánh tôi.”

 

Anh ta sờ vào má mình, nơi có dấu đỏ do tôi tát.

 

“Nguyệt Nguyệt, em có bao giờ nghĩ, nếu không phải tôi yêu em, nhẫn nhịn em, em đã bị nhốt từ lâu rồi, đâu có tự do như bây giờ.”

 

Nhìn vào ánh mắt cảnh giác của tôi, anh mỉm cười, lột bỏ lớp vỏ ngoan hiền, ánh mắt lại trở nên hung dữ.

 

Anh nói: “Nguyệt Nguyệt, em không cho tôi đường lui.”

 

“Vậy đừng trách tôi, đi con đường của mình.”

 

47

 

Tôi và Triều Sinh đã có nửa tháng sống yên ổn.

 

Anh ấy không hỏi tôi về những gì đã xảy ra hôm đó.

 

Chỉ là tôi cứ suy nghĩ về câu nói cuối cùng của anh ấy, lòng không yên, cảm giác lo lắng và bất an dường như cũng đã truyền sang Triều Sinh.

 

Anh ấy đặt máy tính xuống, cúi đầu thở dài một tiếng.

 

Anh ấy ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi anh ấy, hai má cọ vào da thịt tôi.

 

“Minh Nguyệt, đừng sợ nhé.”

 

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta luôn có cách giải quyết.”

 

“Nếu em bị anh ta nhốt, anh sẽ cứu em chứ?”

 

“Tất nhiên!”

 

Anh ấy trả lời không chút do dự: “Tôi sẽ đưa em đi trốn, chúng ta coi như chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, đừng căng thẳng quá.”

 

Anh ấy vuốt tóc tôi, giọng điệu dịu dàng: “Em là người anh đã phải rất vất vả mới có được, anh sẽ không bao giờ từ bỏ.”

 

“Triều Sinh.”

 

Tôi không kìm được nghẹn ngào, khẽ nói.

 

“Thật xin lỗi, chúng ta có nên tạm xa nhau không…”

 

“Chúng ta đi siêu thị mua đồ đi.”

 

Anh ấy ngắt lời tôi: “Nhà hết xì dầu rồi.”

 

48

 

Dưới ánh đèn đường mờ ảo và làn gió đêm thoảng nhẹ, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Triều Sinh, đứng im lặng.

 

Anh ấy quay lại, ánh mắt đầy sự thắc mắc: “Sao thế?”

 

Tôi bước tới ôm lấy eo anh ấy, nhón chân hướng về phía ánh đèn vàng cam, khẽ chạm môi vào đôi môi anh ấy.

 

Một lúc sau, tôi áp trán vào trán anh ấy rồi thì thầm: “Em thích anh.”

 

Triều Sinh mỉm cười, giọng ấm áp: “Anh cũng thích em.”

 

Anh ấy cúi xuống vuốt tóc tôi, rồi cắn nhẹ môi tôi, nói trong hơi thở nồng nàn.

 

“Đừng bao giờ nói chia tay với anh, được không?”

 

“Được ạ, em—”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuong-hao-doat-thu-trai-dang-khong-ngot/chuong-9.html.]

“Hứa Nguyệt.”

 

Một giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc đến rợn người vang lên từ phía sau.

 

49

 

Cố Bạch đứng một mình dưới ánh đèn đường không xa, bộ vest đen hòa vào màn đêm, giọng nói ẩm ướt như có sương khuya.

 

“Tôi có nên vỗ tay chúc mừng hai người không?”

 

Tôi đứng che chắn trước mặt Triều Sinh.

 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, mắt dần đỏ lên: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, tôi thua cậu ta ở điểm nào?”

 

“Tôi giàu hơn, đẹp trai hơn, đối xử với em tốt hơn, những gì cậu ta có thể cho em, tôi đều có thể gấp trăm lần, vậy mà em đến việc ghét tôi cũng chán ghét.”

 

Giọng anh ta run rẩy: “Em thậm chí sẵn sàng c.h.ế.t vì cậu ta—”

 

“Tôi không c.h.ế.t vì anh ấy.”

 

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Triều Sinh, ngẩng mặt nhìn Cố Bạch.

 

“Tôi chỉ là nhìn thấy anh ấy sống tốt, không còn tâm sự gì, nên không muốn sống nữa mà thôi.”

 

Cố Bạch luôn nghĩ kiếp trước tôi tự sát vì đau lòng khi thấy Triều Sinh lấy vợ, nhưng không phải.

 

Mười năm không gặp, tình cảm tôi dành cho anh ấy đã phai nhạt, chỉ còn lại nỗi áy náy vì đã hủy hoại cuộc đời anh ấy, khi thấy anh ấy sống ổn định, tôi yên tâm ra đi, thoát khỏi thế giới mà chẳng còn gì lưu luyến.

 

Còn kiếp này, từ quen biết lại, thấu hiểu nhau, đến việc anh ấy theo đuổi tôi, rung động, tất cả đều thuận tự nhiên.

 

Tôi chưa từng ép buộc, cũng chẳng muốn từ chối.

 

“Anh có quyền thế, chỉ cần một cái vẫy tay là hủy diệt cả đời người khác.*

 

“Nhưng anh ấy phải đi từng bước nhọc nhằn, nỗ lực gấp trăm lần mới có thể cứu tôi.”

 

“Trong lúc tất cả đều bỏ rơi tôi, chỉ có anh ấy còn nhớ tôi buồn, bảo tôi đừng sợ, rằng cho dù phải hy sinh cả bản thân mình thì anh ấy cũng sẽ giúp tôi.”

 

Mắt tôi dần đỏ hoe, kiên quyết nhìn thẳng vào Cố Bạch, nói rõ ràng từng chữ.

 

“Anh hỏi mình thua kém anh ấy ở đâu?”

 

“Vậy tôi trả lời, anh ấy hiện tại là chồng tôi.”

 

“Người trong mộng bao giờ cũng đẹp nhất, trong mắt tôi, anh ấy là người tuyệt vời nhất, anh không thể so sánh được.”

 

50

 

Triều Sinh không hiểu chúng tôi đang nói gì.

 

Nhưng anh ấy vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không hề buông.

 

Cố Bạch nhìn bàn tay đan chặt của chúng tôi, mệt mỏi xoa trán, sau đó bật cười chua chát.

 

Anh ta lẩm bẩm: “Nguyệt Nguyệt, là em ép tôi.”

 

Anh ta bước về phía tôi.

 

Xung quanh bỗng vang lên tiếng động cơ ầm ầm, nhịp nhàng như có chủ đích.

 

Ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng về phía chúng tôi, khói bụi cuộn lên, tôi kinh ngạc nhìn Cố Bạch.

 

“Anh muốn làm gì? Định cho xe đ.â.m c.h.ế.t tôi sao?”

 

“Không phải tôi!”

 

Cố Bạch cũng giật mình, mắt cảnh giác, kéo tay tôi định chạy.

 

Nhưng đã muộn, chiếc Rolls-Royce đen ập thẳng tới—

 

Tôi không do dự đẩy Triều Sinh ra xa.

 

Tiếng động cơ gầm rú bên tai, m.á.u trong người như đông cứng, đầu óc trống rỗng.

 

Có ai đó ôm lấy tôi, xoay người rồi đẩy mạnh, tôi nghe thấy tiếng va đập nặng nề cùng tiếng rên yếu ớt dần tắt.

 

Không phải tôi sao…

 

Vết xước ở cổ tay khiến tôi tỉnh táo trở lại.

 

Tôi nhìn thấy Cố Bạch nằm trong vũng máu.

 

51

 

Đây là một vụ mưu sát nhắm vào Cố Bạch.

 

Chiếc Rolls-Royce lao về phía chúng tôi, rõ ràng là không có ý định để ai trong chúng tôi sống sót.

 

Mà tôi đã đẩy Triều Sinh ra, còn Cố Bạch thì đẩy tôi.

 

Mục đích của vụ mưu sát đã đạt được.

 

Cố Bạch đã ở trong phòng mổ suốt sáu tiếng đồng hồ và sau đó được chuyển vào phòng ICU.

 

Tôi ngồi ngẩn ngơ ngoài phòng mổ, tay ôm chiếc cốc giữ nhiệt.

 

Trên tay tôi là vết m.á.u dính lại từ lúc tôi ôm anh ta lên cáng, dính đặc sệt và ghê tởm, làm tôi nhớ đến dáng vẻ tái mét như đã c.h.ế.t của anh ta.

 

Cổ tay tôi run rẩy mạnh, chiếc cốc giữ nhiệt rơi xuống đất, nước nóng đổ ra ngoài.

 

Tôi chợt nhận ra, chưa kịp cúi xuống thì Triều Sinh đã nhặt lên chiếc cốc, đổ đầy nước và đưa cho tôi.

 

Loading...