CUỐN TRÔI RÁC RƯỞI, DỌN SẠCH CUỘC ĐỜI TÔI - 7 - hết
Cập nhật lúc: 2025-04-23 17:38:31
Lượt xem: 1,956
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi chỉ sững lại một chút rồi bình tĩnh.
Bởi tôi biết, dù Thẩm Phục có bị cuốn xuống sông, thì cũng chắc chắn sẽ chết.
Hắn đã hôn mê, khi bị cuốn đi chắc chắn còn bị thương, rơi xuống sông thế thì không c.h.ế.t mới lạ!
Còn Lâm Tiêu, nửa tiếng sau đúng như kiếp trước, lại bị dân làng phát hiện và đưa đi.
Lần này, họ còn mang theo chiếc ba lô mà tôi cố tình để lại — trong quai xách của nó có gắn một chiếc camera siêu nhỏ do tôi may vào.
Tôi vốn không hy vọng cái ba lô ấy còn nằm ở vùng đệm, tôi nghĩ nó đã bị cuốn trôi xuống sông cùng với bọn họ.
Không ngờ lại bị Lâm Tiêu chặn lại, rồi được dân làng mang đi cùng luôn.
Sau khi họ rời đi, tôi lập tức nằm xuống đất, lăn vài vòng để mình lấm đầy bùn đất, còn cố ý làm trầy tay chân, rồi trong bộ dạng thê thảm đó gọi điện báo cảnh sát.
Tôi nói rằng mình đến đây du lịch, thấy phong cảnh đẹp nên xuống xe chụp ảnh, không ngờ gặp phải lở đất, hai người họ bị cuốn trôi, còn tôi vì đứng xa một chút nên mới may mắn thoát nạn.
Cảnh sát lập tức mở cuộc điều tra, tìm kiếm quanh vách núi và rà soát cả đoạn sông.
Kết quả sau nửa ngày cũng không tìm thấy hai người kia, tôi làm xong bản tường trình thì được cho về.
Họ ban đầu cũng nghi ngờ tôi, điều tra kỹ, hỏi han nhiều.
Tôi cố tình không đóng cửa xe, khi lở đất xảy ra, một ít bùn đất đã văng vào trong xe.
Một là để che lấp mùi của chiếc áo khoác từng bị tẩm thuốc, hai là để chứng minh rằng chúng tôi thật sự chỉ xuống xe để chụp ảnh, không ngờ lại gặp nạn.
Camera hành trình trên xe cũng bị họ kiểm tra. Nhưng xe tôi chỉ gắn camera trước, không có camera sau nên không thể thấy được chuyện gì xảy ra ở phía sau.
Các đoạn ghi âm trong xe cũng không có gì bất thường.
Vết thương trên người tôi cũng giống như bị đất đá cuốn, đặc biệt là bàn tay đầy máu. Tôi nói rằng mình đã bám chặt vào một cái cây mới không bị trôi, vì vậy mới bị thương.
—------------
Về đến nhà, tôi liên tục thử mở camera giấu trong ba lô, nhưng chỉ thấy một màn đen, không thấy gì cả.
Dù chưa chắc Lâm Tiêu còn sống, nhưng việc cô ta bị dân làng mang đi nghĩa là không dễ gì thoát được.
Cho đến ba ngày sau, hình ảnh trên camera đột nhiên xuất hiện!
Chiếc ba lô được đặt trong một căn nhà đất đơn sơ — rõ ràng là nhà ở nông thôn.
Lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ camera:
"Con à, cái con nhỏ mày nhặt về đó phải giữ kỹ vào, sau này không chỉ sinh con cho nhà mình, trong làng còn biết bao gã trai ế vợ, đây chẳng phải là ông trời ban cho nhà mình cái máy kiếm tiền à?"
Một giọng đàn ông thô kệch vang lên:
"Mẹ à, ý mẹ là có thể kiếm tiền sao? Hình như nó có thai rồi, con vô tình làm mất đứa đó..."
Hai giọng nói ấy khiến tôi toàn thân run rẩy — tôi còn lạ gì chúng!
Chúng chính là mẹ con Lưu Hán đã giam giữ tôi trong kiếp trước!
Một mô-típ điển hình của “làng trai ế”: bà mẹ già và đứa con trai không cưới nổi vợ.
Mẹ của Lưu Hán lại nói tiếp:
"Thế thì sao, dù sao đứa đó cũng chẳng phải m.á.u mủ nhà mình. Mày lo cho nó đẻ vài đứa cho nhà mình đi, rồi kiếm tiền là được!"
Lưu Hán cười híp mắt:
"Vâng, mẹ!
Đúng là bà vợ ông trời ban cho con! Trắng trẻo, xinh đẹp, lời to luôn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cuon-troi-rac-ruoi-don-sach-cuoc-doi-toi/7-het.html.]
Mẹ anh ta đập nhẹ lên người anh ta:
"Đừng có đắc ý! Mày phải giữ kỹ nó, không để nó chạy hay bị người khác cướp mất. Cũng phải chia một chút lợi cho mấy gã độc thân trong làng.
Nếu không, lỡ có thằng nào ghen tỵ rồi giành giật thì sao?
Mày phải để người ta hiểu là, ai mà giành con nhỏ này là không có lợi gì đâu, hiểu chưa?"
Lưu Hán lập tức đồng ý:
"Con hiểu rồi mẹ! Con đi ngay đây, vô chuồng heo, cố gắng làm cho nó có bầu thằng cu!"
Nghe xong, tôi biết chiếc ba lô hiện đang ở trong phòng mẹ của Lưu Hán.
Tôi tắt camera, nằm xuống giường, ngủ một giấc ngon lành.
—----------
Thời gian sau đó, tôi giả vờ đau buồn mà không bước chân ra khỏi nhà.
Cho đến nửa tháng sau, cảnh sát báo tin: t.h.i t.h.ể của Thẩm Phục đã được tìm thấy ở hạ lưu con sông và được vớt lên.
Bị ngâm hơn nửa tháng, t.h.i t.h.ể của hắn đã trương phình đến mức không còn nhận ra.
Tôi khóc lóc đến ngất xỉu, tỉnh dậy rồi lại tiếp tục khóc lóc để hoàn tất thủ tục hỏa táng.
Sau đó tôi lập tức bán căn hộ cao cấp từng sống chung với hắn, chuyển sang mua một căn hộ mới trong khu khác — cuộc sống bắt đầu trở nên yên bình và hạnh phúc.
Hôm đó, sau khi đi ăn uống và dạo phố với Giao Giao về, tôi vô tình mở lại camera giấu trong chiếc ba lô.
Bên trong vang lên giọng nói đầy phấn khích của Lưu Hán:
“Mẹ ơi, hôm nay con kiếm được hơn 200 tệ rồi đó!
Chỉ tiếc là con nhỏ kia sau khi sinh xong thì sức khoẻ yếu, một ngày chỉ chịu được tám thằng thôi, tức c.h.ế.t con!
Nếu không chắc giờ mình là đại gia trong làng rồi!”
Mẹ hắn nhẹ nhàng trách:
“Biết điều chút đi! Nghĩ lại hồi trước mày làm quần quật cả tháng cũng chẳng kiếm nổi 500 tệ, giờ một ngày được hơn 200 là quá tốt rồi.
Mày phải đối xử với nó đàng hoàng vào, đừng để nó c.h.ế.t đó!”
Lưu Hán nhanh chóng gật đầu:
“Dạ mẹ!”
Tôi siết chặt điện thoại, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Lâm Tiêu, hy vọng mày đừng c.h.ế.t sớm quá.
Những gì tôi từng trải qua ở kiếp trước, tốt nhất mày cũng nên nếm đủ từng thứ một, đừng có c.h.ế.t nhẹ nhàng quá!
Tôi xoá đoạn ghi hình khỏi điện thoại.
Quyết định từ nay về sau sẽ không xem lại nữa — sống hay c.h.ế.t của cô ta đã không còn quan trọng.
Theo như tôi biết sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước, Lâm Tiêu cũng không sạch sẽ gì, cuối cùng còn khiến mẹ con Lưu Hán bị lây bệnh, kết cục chỉ có thể là cái chết.
Và mối thù kiếp trước của tôi — đã được báo.
(Toàn văn hoàn )