Thẩm Phục vội vàng xin lỗi:
"Xin lỗi, đường trơn quá. Mưa thế này không biết phía trước có chỗ trú không, may mà khu du lịch cũng gần đến rồi."
Nghe đến đây, Lâm Tiêu như thể nghe được ám hiệu, lập tức lấy từ ba lô ra một cái bánh nóng hổi.
Trời vẫn còn lạnh, chiếc bánh tỏa ra mùi thơm, khiến người ta rất thèm ăn.
"Chắc hai người đói rồi nhỉ? Đây là đặc sản địa phương bọn em đấy."
Tôi nhận lấy rồi để sang một bên, nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác từ ba lô khoác lên người Lâm Tiêu, còn cài chặt lại!
Vừa lên xe là cô ta ra tay, giờ đến lượt tôi.
"Cảm ơn cô vì nước và đồ ăn, người cô ướt hết rồi, nếu không khoác áo vào sẽ cảm lạnh đấy."
Nếu tôi không ra tay ngay bây giờ thì sẽ không kịp — theo ký ức kiếp trước, đoạn đường xảy ra lở đất không còn xa nữa.
Lâm Tiêu ngơ ngác, vô thức muốn cởi áo trả lại cho tôi.
Tôi ấn tay cô ta lại, ngăn không cho cởi, còn giả vờ tức giận:
"cô ghét áo của tôi à? Nếu ghét thì xuống xe đi, tôi không muốn chở cô nữa!"
—-------
Bị tôi nói như vậy, Lâm Tiêu lập tức ngừng lại và giải thích:
"Không phải đâu, em cảm ơn vì anh chị đã cho em đi nhờ, chỉ sợ làm ướt áo của chị thôi."
Thẩm Phục cũng nhanh miệng xen vào:
"Không sao đâu, vợ anh tốt lắm, em cứ mặc đi, không lại cảm lạnh."
Nói xong lại quay sang tôi:
"Vợ à, cô ấy đã nhiệt tình thế rồi, em ăn cái bánh đi, không cô ấy lại nghĩ em chê cô ấy thì tội."
Hừ, xem ra quyết tâm g.i.ế.c tôi của hắn ta thực sự rất lớn.
Đến nước này rồi mà vẫn còn cố dụ tôi ăn chiếc bánh đã bị hạ độc!
Tôi lơ đãng nói:
"Em mới ăn rồi, chưa đói, để lát nữa ăn sau."
Lúc này, biểu cảm của Lâm Tiêu bắt đầu thay đổi, không nói gì thêm nữa.
Đôi mắt cô ta bắt đầu lim dim, chớp lên xuống như muốn ngủ thiếp đi. Dù cố gắng lắc đầu tỉnh táo, cô ta vẫn không thể gượng dậy được.
Tôi liếc nhìn Thẩm Phục, hắn cũng bắt đầu lim dim.
Có vẻ thuốc bắt đầu có tác dụng rồi!
Tôi giả vờ hét lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cuon-troi-rac-ruoi-don-sach-cuoc-doi-toi/6.html.]
"Chồng ơi, anh mệt rồi hả? Anh dừng xe lại đi, để em lái cho. Đừng có ngủ gật nha!"
Thẩm Phục lập tức tấp xe vào lề, mơ màng đạp thắng. Đến khi nhận ra thì ngay cả sức nói cũng không còn, để mặc tôi kéo hắn xuống ghế sau, đặt cùng Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu giờ đã hoàn toàn bất tỉnh.
Vì thuốc tôi tẩm hết vào chiếc áo khoác, mà Thẩm Phục ngồi xa nên mới tỉnh hơn một chút.
Hắn cố gắng gượng dậy nhưng không còn sức lực.
Tôi nhanh chóng lên ghế lái và tăng tốc.
Kiếp trước, tôi uống nước và ăn bánh có vấn đề, Thẩm Phục không hề dừng xe mà phóng thẳng đến chỗ lở đất — vừa đến nơi thì đất đá tràn xuống.
Lần này tôi đã cố tình trì hoãn vài phút, giờ tôi phải tăng tốc.
Chạy đến đoạn đường vắng, không có camera, trời đổ mưa to hơn.
Trên đường đã có nước vàng đục, tôi nhìn lên núi — đất đá trên đó đã bắt đầu trôi, chỉ cần thêm vài phút là sạt xuống!
Đến vừa đúng lúc!
Tôi lập tức phóng xe thêm một đoạn rồi dừng lại, trước tiên kéo Lâm Tiêu ra, đặt cô ta giữa đường nơi đất dễ sạt.
Rồi quay lại kéo Thẩm Phục cùng với chiếc ba lô tôi đã chuẩn bị từ trước xuống xe.
Hắn ta gần như bất tỉnh, khi tôi kéo hắn đi, hắn lắp bắp:
"Vợ… em định làm gì… kéo anh đi đâu?"
Tôi cúi xuống thì thầm bên tai hắn:
"Tất nhiên là kéo anh đi c.h.ế.t rồi. Còn một tin vui nữa cho anh — cô gái tối hôm đó cướp mất giám đốc Chu chính là Lâm Tiêu đấy.
Cô ta nói có thai với anh đúng không? Ha ha… tôi nói cho anh biết, đứa con đó là của giám đốc Chu!"
—-----------
Nghe vậy, toàn thân Thẩm Phục bỗng cứng đờ.
Hắn cố gắng vùng dậy, nhưng đến mắt cũng không mở nổi, chỉ có thể để mặc tôi kéo hắn ra giữa đường!
Tôi ném ba lô lên người hắn, rồi chạy về, lái xe lùi lại thật xa.
"RẦM!" — Núi bên đường đổ sập!
Nước từ trên núi đổ xuống ào ạt, cuốn phăng Thẩm Phục và Lâm Tiêu đang nằm giữa đường, đẩy họ xuống vực sâu!
Vực này không cao lắm, phía dưới là một triền đất dốc và một con sông lớn.
Kiếp trước, tôi bị dân làng ở đoạn đất dốc đó cứu lên.
Đợt lở đất này không kéo dài, tôi ngồi trong xe chờ khoảng nửa tiếng, đến khi mưa tạnh.
Lúc đó, dòng chảy bắt đầu giảm, tôi đến gần vách đá nhìn xuống, thấy trên triền đất chỉ có Lâm Tiêu, không thấy Thẩm Phục đâu.