to chuyện với nhà, bèn kể rõ chuyện vàng cưới. Ai ngờ xong, mắt sáng rỡ, sang hiệu cho vợ, chị dâu cũng hiểu ngay.
“Nếu nhà vàng thật, thì nhà cũng nên giữ xe hồi môn. Anh trai em đổi xe lâu , đưa luôn xe cho !”
“Hoà Hoà, đưa chìa khoá xe cho con !”
“Ba, ba đừng thiên vị con gái quá, lúc tuổi già, ba vẫn trông cậy con trai mà!”
Một câu của chị dâu khiến sắc mặt ba biến hẳn. Còn thì hiểu — hóa đây là chiêu của Cao Tân.
“Tài sản của chúng , cho ai là quyền của chúng , trai gái bình đẳng. Ba còn đang khoẻ mạnh, các nhòm ngó chuyện ?”
Ba nổi giận quát con trai, chỉ dám kéo tay vợ, dám ngẩng đầu.
“Bình đẳng? Ông bà còn mơ tưởng tới đứa con gái nhà chồng trả về nữa ? Nếu thì đừng hòng chúng phụng dưỡng!”
Nói xong liền kéo bỏ , đóng sầm cửa như sấm dậy!
---
**12**
Nhìn ba ôm ngực, rơi nước mắt. Chỉ kết một cái hôn nhân thôi, thứ tệ đến mức ?
nên cắn răng nuốt hết uất ức lòng, cam chịu nhà chồng chèn ép, chỉ vì phiền nhà đẻ?
Hôm , đang như kẻ mất hồn phố thì Cao Tân chặn .
“Hoà Hoà, về nhà với . Dù chúng cãi cọ, vẫn cần em!”
“Em cũng mất việc , về với thì định ?”
“Em cứ ở lì nhà đẻ mãi, chị dâu em chịu nổi chắc? Con gái gả là nước hắt mà, chẳng em cũng hiểu?”
Nhìn khuôn mặt đắc ý của Cao Tân, nắm chặt lòng bàn tay.
“Là gọi cho chị dâu ? Anh gì với chị ?”
“Không ! Mà… cũng quan trọng! Anh chỉ vì cái nhà nhỏ của chúng thôi mà?”
lập tức cắt ngang lời :
“Chỉ vì một cú điện thoại của , mà lấy mất xe hồi môn của .”
Cao Tân sững , mất mấy giây mới hồn. thấy rõ ánh mắt đau lòng của .
Ha — thật mỉa mai. Không ngờ tự lấy đá đè chân .
“Hoà Hoà, em về với , về nhà . Em mà về, sẽ giới thiệu đối tượng cho đấy.”
“Chúng quen bao nhiêu năm, em đành lòng cưới khác ?”
“Đừng thực dụng quá, mấy thứ của , chẳng đều là của chúng hết ?”
giả vờ tỏ thương tâm, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Anh vui mừng mặt, lập tức gọi điện về nhà thông báo tối nay sẽ theo về.
Ba chuyện liền cuống cuồng định đến đón về, dặn ngàn vạn đừng uất ức bản , rằng: một đứa con gái thôi, chẳng lẽ họ nuôi nổi?
quyết, nên họ đành nhờ bạn bè đến canh ở gần khu nhà, phòng trường hợp xảy chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoi-vo-hay-tuyen-con-moi/chuong-5.html.]
---
**13**
Về tới nhà Cao Tân, chị dâu cũng mặt, vẻ mặt tươi thiện.
Cô kéo bếp, bàn chất đầy rau củ tươi sống.
“Tiểu Hòa, để chị dạy em nấu ăn nhé. Nghe Cao Tân em nấu nướng, ba bữa cơm của nhà đều trông cậy em cả, thì mà ?”
chị dâu, thoáng ngỡ ngàng khi thấy cô nháy mắt với đầy ẩn ý.
Mẹ Cao Tân thì dựa khung cửa bếp, mặt mày đắc ý:
“Chị dâu con đúng đấy, học nhiều . Gì cũng thì gì? Mẹ giống ruột con , chuyện nuông chiều suốt ngày!”
Nhìn cả cái khung cảnh , chỉ thấy buồn trong lòng.
Được thôi, cho các nếm thử một màn trò.
Đến bữa, bàn đầy những tiếng chê bai — món thì mặn chát, món thì như luộc nước trắng. Duy chỉ canh bí đỏ là miệng.
Mẹ Cao Tân đống thức ăn phá banh mà tức đến trợn mắt trừng , nhưng vờ như thấy, cứ thản nhiên.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chưa bao lâu, gọi rửa chén. Đến cái đĩa thứ ba rơi vỡ, bà tức đến nghiến răng, đá ngoài, kêu chị dâu .
Cao Tân kéo về phòng, bắt đầu giở trò sờ soạng, gạt .
“Về tất cả việc nhà đều để em hết ?”
“Dĩ nhiên , khi em về đây, đều là chị dâu hết, giờ họ ở xa, em đang thất nghiệp, ở nhà cũng rảnh rỗi, mấy việc đó gì vất vả .”
“Ngoan ngoãn sinh cho một đứa con trai nữa, nuôi cả nhà luôn!”
Vừa ghé sát mặt , ghê tởm nôn, vội vàng :
“Vậy để em học , xem chị dâu thế nào cho quen tay.”
Cao Tân lập tức khen ngoan, khi thất nghiệp thông suốt hơn .
Thông cái đầu !
---
**14**
ngoài bếp tiếng chồng với chị dâu ríu rít.
“Mẹ, lời giữ lời nhé? Căn nhà cho vợ chồng con đấy, còn vợ chồng em trai thì…”
“Yên tâm, là . Không thấy bộ vàng cưới đều đưa cho con ? Nhà thằng hai ầm lên, cũng chẳng nhả xu nào .”
“Con mụ đó lấy trấn áp, hừ, mơ ! Một đồng cũng để cho tụi nó!”
“Thằng hai cũng vô dụng y như chồng vợ đè đầu cưỡi cổ, chẳng cũng nhờ thì mới đưa con vợ nó về ?”
“ là lợi hại! mà để gì cho nhà nó thật …”
“Yên tâm ! Tiền của , quyền quyết. Thằng hai vô dụng thì đừng hòng nhận xu nào! Còn dám ép trả tiền lễ cho vợ nó nữa chứ!”