Cuộc sống mới - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:33:53
Lượt xem: 420

CUỘC ĐỜI MỚI [FULL]

 

Tác giả: 迷果芹

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn là cái đuôi đi theo Giang Tân, hắn đi đâu tôi đi đó.

 

Hắn trúng tuyển đại học Giang Bắc, tôi cố hết sức để thi đậu trường này.

 

Sau khi tốt nghiệp hắn gây dựng sự nghiệp, tôi cũng dứt khoát rời xa quê, dốc sức cùng hắn làm việc.

 

Công ty đi vào quỹ đạo, Giang Tân cũng có người trong lòng.

 

Hắn tặng hoa tươi, xe sang trọng, biệt thự cho cô ta, nhưng đối phương vẫn không nóng không lạnh.

 

Sau khi say rượu, hắn nói với tôi: "Ôn Niệm, nếu cô ấy yêu anh như em thì tốt biết bao.”

 

Thì ra hắn không phải không biết tôi thích hắn, mà là căn bản không quan tâm.

 

Ngày hôm sau, tôi nộp đơn từ chức, quay đầu chuyển công tác đến công ty đối tác muốn có được tôi từ lâu.

 

1

 

Tôi vừa đi công tác trở về, đang chuẩn bị rửa mặt ngủ một giấc thật ngon, đột nhiên nhận được Wechat của Giang Tân: [Ôn Niệm, anh uống say rồi.]

 

Nghe giọng nói, có vẻ hắn đã uống không ít, nói năng lè nhè.

 

Tôi nhíu mày, con chưa trả lời tin nhắn, hắn lại gửi tới một tin nhắn thoại: [Tới đón anh, Ngân Tọa A312.]

 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.

 

Lúc tôi đón hắn, hắn đã say khướt, ngay cả đi cũng không thẳng được nữa.

 

Tôi hơi tức giận: “Giang Tân, anh có bệnh à, Sao lại uống nhiều như vậy?”

 

Trước kia hắn chưa bao giờ như thế này, luôn uống có chừng mực và thận trọng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn trong tình trạng nhếch nhác như vậy.

 

Tôi thấy hắn ngã xuống vệ đường, bò cũng không dậy nổi.

 

Cách một mét cũng có thể ngửi thấy mùi cồn trên người hắn.

 

Hắn nằm ngửa, mắt ngấn lệ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ôn Niệm, vẫn là em đối xử với anh tốt nhất. Nếu người anh thích là em thì tốt biết bao.”

 

Trong khoảnh khắc đó, trái tim đau đớn.

 

Có đôi khi tôi cũng nghĩ, tôi đối xử với Giang Tân tốt như vậy, vì sao người hắn thích không phải là tôi?

 

Nguyên nhân này nhất định là khó giải, bởi vì chuyện tình cảm chưa từng có lý do.

 

Tôi kìm nén sự cay đắng trong lòng, kéo hắn lên lần nữa.

 

"Đi thôi, em đưa anh về nhà."

 

Cả người hắn tựa vào người tôi, tôi suýt nữa ngã sấp xuống.

 

Đúng lúc tôi đang luống cuống, một luồng ánh sáng đèn xe hơi chạy tới, từ từ dừng lại trước mặt tôi.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt gợi cảm và quyến rũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-song-moi-spvn/1.html.]

 

Là Thẩm Tư, kẻ thù không đội trời chung của Giang Tân.

 

Nguồn cơn mâu thuẫn của bọn họ bắt nguồn từ thời đại học.

 

Thẩm Tư và Giang Tân là bạn học cùng chuyên ngành. Vào năm thứ ba đại học, Thẩm Tư đã nộp đơn xin đi trao đổi sinh viên ở Anh một năm. Ban đầu nhà trường quyết định để Giang Tân đi, nhưng trước một ngày xuất phát lại đổi thành Thẩm Tư.

 

Công ty của gia đình Thẩm Tư rất lớn, còn gia đình Giang Tân lại nghèo khó. Giang Tân đã bị tước mất cơ hội du học mà mình rất nỗ lực mới có được, nên vô cùng tức giận.

 

Hắn lập tức chạy đến ký túc xá của Thẩm Tư và đánh nhau một trận dữ dội với anh ta. Từ đó trở đi, hai người như nước với lửa.

 

Đến khi tôi vào đại học, chuyện của bọn họ đã trở thành truyền thuyết trong trường.

 

Thẩm Tư liếc nhìn tôi rồi thản nhiên hỏi: "Cần giúp không?"

 

Nếu là bình thường, tôi chắc chắc sẽ phớt lờ anh ta. Bởi vì những người mà Giang Tân ghét cũng chính là những người mà tôi ghét.

 

Hơn nữa, cách đây không lâu, có chuyện đã xảy ra giữa anh ta và tôi...

 

Nhưng trong tình huống hiện tại, tôi biết mình vẫn nên là người thức thời.

 

"Vậy phiền Thẩm tổng đưa chúng tôi về nhà."

 

Thẩm Tư nheo mắt: "...chúng tôi?"

 

Hai chữ này khó khăn trôi ra khỏi miệng anh ta, góc nghiêng khuôn mặt anh ta hơi lạnh lùng: "Lên xe."

 

Tôi cố hết sức để đỡ Giang Tân vào ghế sau, lúc vào được người đã đầy mồ hôi.

 

Giang Tân thân mật gối lên đùi tôi, nắm cổ tay tôi, nhưng trong miệng hắn lại mơ hồ lẩm bẩm tên một người khác: "Mạch Mạch..."

 

Toàn thân tôi cứng đờ, tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư.

 

Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Thẩm Tư. Nghe có vẻ như là sự không hài lòng, nhưng cũng giống như lời chế nhạo.

 

Lúc này, tôi không muốn tỏ ra chật vật trước mặt Thẩm Tư. May là bên trong xe tối tăm không rõ, che giấu được sắc mặt tái nhợt của tôi. Tôi lại nhịn không được giấu đầu hở đuôi: "Mạch Mạch, là nhũ danh của tôi.”

 

Thẩm Tư thu hồi ánh mắt, khẽ nói một tiếng "Ồ".

 

Đến lúc này, tôi mới cảm thấy xấu hổ và nỗi buồn không thể diễn tả được.

 

Trong lòng tôi khinh thường chính mình, nghĩ rằng mình đáng khinh đến mức sẵn sàng trở thành thế thân của người khác!

 

Một lát sau, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Thẩm Tư vang lên: "Lên phía trước đi, tôi không phải tài xế của các người."

 

2

 

Âm thanh này ngay lập tức làm tôi nhớ đến một đêm mờ ảo...

 

Tôi lắc đầu để xua đi hơi nóng trên mặt, áu đó cố gắng bình tĩnh ngồi vào ghế trước.

 

"Khu chung cư Giang An, cảm ơn Thẩm tổng."

 

Bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Tư xoay tay lái, trong giọng nói mang theo chút vui vẻ: “Đừng khách khí.”

 

Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là mỗi lần xe dừng đèn đỏ, Thẩm Tư đều phanh gấp, sau đó Giang Tân ở phía sau lại bị va mạnh một cái.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sau khi bị va bốn năm lần, mí mắt tôi bắt đầu giật không kiểm soát được: "Thẩm Tổng, anh có thể lái chậm lại mộ chút. Chúng tôi không vội."

 

Anh ta phát ra tiếng "Ừm" từ xoang mũi.

Loading...