“Nhớ. Năm xưa ở Ngự hoa viên, từng gặp ngươi một . Những năm qua, ngươi vẫn chứ?”
Ta ngẩn ngơ.
Ổn ư? Có lẽ là – yên trong cung ba năm, dù vất vả, vẫn sống. Không hồn vất vưởng nơi giếng khô, xương oán treo xà.
hình như – đêm đêm khó ngủ, mộng là đôi mắt ngấn lệ của Ngọc Thư, ánh bi ai của Trinh tần.
Dụ phi đối chẳng thiết, nhưng cũng hại . Chỉ là ánh mắt nàng luôn mang nét sầu chẳng tan.
Vạn mối tơ vò, tới môi chỉ hóa thành một câu:
“Nô tỳ vẫn … Nương nương thì ?”
Lâm Quý phi khẽ cúi , sắc mặt càng thêm lạnh lẽo kiều diễm, nốt ruồi bên khóe mắt tựa yêu mị trong truyện.
Nàng từng chữ từng lời:
“Bản cung… chẳng .”
Thì bao năm qua, nàng chẳng hề .
Dẫu tôn quý như Quý phi, vẫn lúc chẳng vui.
“Người ngoài thấy bản cung vinh quang vô tận, nhưng trong lòng khổ sở, chỉ bản cung tự .
Ta vốn chẳng phận nữ hoa nơi đình viện, mà nguyện cầm đao múa thương. Nào ngờ phụ quỳ xuống cầu, vì gia tộc mà buộc nhập cung.
Trong cung sâu thẳm, Hoàng thượng vì thế lực gia tộc mà sủng ái, nhưng lượt cướp mất con .”
Nàng thở dài:
“Vạn trượng hào quang, chỉ là vách nát tường xiêu.”
Ta an ủi:
“Rồi sẽ lối .”
Lời , từng với Trinh tần, nhưng nàng đau lòng đến chẳng lọt.
Ngồi với nàng chốc lát, xin cáo lui.
Khi rời, tay nàng lạnh ngắt giữ tay :
“Nếu kiếp , bản cung quyết chẳng nữ nhân.”
Ít khi thể khỏe mạnh lạnh lẽo như thế.
Ta khẽ gật đầu:
“Nguyện nương nương đời phúc thọ an khang.”
Nàng lệ rưng:
“Bản cung cũng mong thế… chỉ tiếc, thế sự khó theo ý.”
Ta u ám về tẩm điện Thanh Lương.
Dọc đường, hoa nở rộ, rực rỡ chan hòa, tựa như dốc cạn tất cả xuân sắc trong thời khắc .
ích gì chăng?
Hoa nở , vốn vì bản chúng diễm lệ, đáng thương đáng quý,
mà chẳng liên can chút nào đến chốn thâm cung nuốt .
Về đến Thanh Lương điện, tiếng huyên náo.
Bước trong, một tiểu cung nữ đôi mắt sáng rỡ, hớt hải chạy tới.
— “Xuân Diệp tỷ tỷ, Du phi… còn nữa!”
Một câu khiến chân khựng .
Ta khẽ nhíu mày, ngờ lầm.
tiểu cung nữ hăm hở thuật sự tình.
Du phi… xử tử.
Là thánh chỉ của tiên đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-hoa-mo-huyet/4.html.]
Nghe trong cung của nàng lục soát vô thư từ, cả tín vật của phiên bang.
Bậc phi tử từng sủng áp lục cung, hóa là mật thám của địch quốc.
Tiểu cung nữ :
— “Hoàng thượng nổi giận cực độ, ban cho nàng hình xe liệt, may Hoàng hậu nương nương ngăn , song vẫn xử ‘chưng hình’.”
Chưng hình… là đem bỏ chõ hấp, thêm củi, lửa bốc nghi ngút, hấp sống cho đến chết.
Nghe kể kẻ chịu chưng hình, tứ chi mềm rũ, cuối cùng chỉ cần chạm khẽ liền lìa .
Ta lặng thinh.
Tiểu cung nữ hớn hở:
— “Cô cô, ba ngày nữa hành hình, chúng cùng xem nhé! Du phi ngày thường vốn hợp với cô, nay lộ là gian tế, quả là đáng tội!”
Ta chỉ mệt mỏi lắc đầu:
— “Ngươi mà xem. Du phi nương nương với dù cũng từng chủ tớ một thời, ở hậu viện tiễn nàng một đoạn.”
Tiểu cung nữ ngẩn .
Ánh vui trong mắt nàng như dội một gáo nước lạnh, từ từ tắt ngấm.
Nàng kéo vạt áo, gượng gạo :
— “Vậy… thì cũng nữa.”
Ba ngày .
Trời xanh quang đãng, vạn dặm gợn mây, nhật quang treo lơ lửng giữa trời, chói đến nhức mắt.
Nửa cung đình thái giám cung nữ đều kéo xem náo nhiệt.
Ta nơi hậu viện Thanh Lương điện, ngửa đầu vòm trời vuông vức.
Chốn cung cấm dường như vẫn — ngay cả ngẩng trời, cũng qua khung tường giam hãm, mãi thiếu một phần tự do.
Những cánh chim bay qua bay , hệt như các giai nhân bạc mệnh trong cung: đặt chân xuống, liền cuốn hồng trần cuồn cuộn.
Ta bẻ một cành liễu cho Du phi.
Quê tục, tiễn biệt , bẻ cành liễu mong đường xa bình an, mong họ còn chịu khổ nhục.
Ta từng nghĩ Du phi là gian tế.
Có lẽ từ lập trường quốc gia, chúng là kẻ địch.
chẳng thể quên lá thư nàng gửi cho một ngày khi bắt.
“Ta cố hết sức khiến và thoát khỏi liên lụy, nhưng dường như vẫn khiến chịu chút tổn hại.
Quốc thù, gia hận khiến chẳng thể quên g.i.ế.c sạch bốn mươi chín nhân mạng trong nhà , chẳng thể quên ngày khói lửa thiêu rụi quê hương.
đó là chuyện của , liên quan gì đến ngươi.
Năm ngoái ở Ngự hoa viên, thấy ngươi cùng Trinh tần thả diều, lòng vô cùng ước ao.
Mong xuân sang năm, và ngươi còn thể cùng thả diều.”
Kèm theo thư, là một đóa nghênh xuân bé nhỏ.
Đã úa tàn, ảm đạm.
Sau khi Dụ phi băng hà, dường như cả hoàng cung rộng lớn cũng tịch mịch hơn phần nào.
Song, hoàng đế bao giờ thiếu nữ nhân.
Khi Lâm quý phi cáo bệnh, khỏi cung, bèn tâu với hoàng hậu xin tuyển tú nữ.
Hoàng hậu chỉ mỉm , khóe môi thấp thoáng lạnh ý:
– Lời bệ hạ chí . Có điều… ngân lượng trong cung e là chẳng còn dư giả.
Tiên đế thản nhiên phất tay:
– Nếu trong cung hết bạc, thì lấy từ quốc khố .
Giọng hoàng hậu lạnh lẽo, tựa như tiếng thìa ngọc khẽ khàng va giữa trung:
– Bệ hạ, quốc khố cũng trống rỗng .