CUNG HOA MỘ HUYẾT - 2

Cập nhật lúc: 2025-08-10 07:50:40
Lượt xem: 321

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi trời sáng, hoàng đế mới từ chốn ôn nhu tỉnh , chợt ngoài tấu báo: Trinh Tần sẩy một bé trai.

 

– Đáng chết! – thấp giọng đá thái giám bên cạnh – Trẫm tưởng là Hiền Tần.

 

Thì đêm , nhầm. ích gì? Hài tử của Trinh Tần chẳng còn.

 

Thái y bắt mạch, chau mày, lắc đầu than:

– Thân thể nương nương quá yếu, đủ tuổi trưởng thành, đột nhiên hoài thai là việc khó. Nay thêm chứng xuất huyết, e rằng từ nay khó mà hoài thai nữa.

 

Sắc mặt Trinh Tần khi vô cùng thản nhiên.

 

Đợi thái y lui, nàng nắm tay , lặng lẽ rơi lệ:

– Tỷ tỷ… tỷ tỷ…

 

Ta , nàng đang gọi vị tỷ tỷ ruột mất.

 

Thuở nhỏ, mất sớm, chính tỷ tỷ nuôi lớn nàng. Nàng vẫn hằng mong cũng một đứa con. Từ khi mang thai, ngày nào cũng cẩn thận, cuối cùng vẫn chẳng thoát.

 

Chúng tìm thấy độc dược phá thai trong chén nàng vẫn uống mỗi ngày.

 

Lần đầu tiên nàng đau lòng đến thế, bán nha tâm phúc theo từ nhà .

 

, nàng ôm n.g.ự.c thở dốc:

– Không còn ai ở bên nữa… còn ai…

 

Ta chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu giọng an ủi.

 

Song trong cung , phi tần con, sủng, sống chẳng bằng cỏ dại.

 

Hoàng thượng đôi tới với Trinh Tần, nhưng thấy nàng sắc mặt tê dại, chẳng còn hứng thú, liền lạnh nhạt hẳn.

 

Cơn giận của đế vương, dai dẳng lâu dài.

 

Món ăn ngự thiện ngày càng tệ, thậm chí đôi khi cả bọt nước bọt trong đó.

 

Trinh Tần chịu ăn một miếng.

 

Cuối cùng, tìm loại lá ăn thuở nhỏ, hấp thành bánh dâng nàng.

 

Nàng ăn, nhưng vẫn u uất:

– Tỷ tỷ… đây là thứ nhạt nhẽo nhất đời từng nếm.

 

Từ lúc , mơ hồ , nàng sẽ chẳng sống lâu.

 

Tiếc , ngờ nhanh đến .

 

Hai tháng khi sẩy thai, nàng gieo xuống hồ sen trong đêm khuya.

 

Năm , sen đỏ rực như nuôi bằng xương thịt chết.

 

Sau khi Trinh tần qua đời, chỉ định đến điện Vĩnh Thọ hầu hạ Hiền tần.

 

Nàng là một nữ tử đoan trang dịu hòa, ưa chải tóc đơn kế, mày vẽ như núi xa mờ ảo.

 

Tiên đế chẳng ưa nàng, song cũng thể kính nể nhà đẻ.

 

Nhà ngoại của Hiền tần, một môn song hầu, tổ tông mấy đời giữ tước Quốc công.

 

Khai quốc thuở đầu, nhờ công trận mà hiển đạt; đến khi thiên hạ thái bình, vững nơi chức vụ quản lý muối ở Giang Nam, giữ trọn quyền mua bán muối, giàu đến mức dầu tràn kho, bạc chảy như suối.

 

Thế lực nhà ngoại quá lớn, tiên đế bất đắc dĩ phong nàng tần.

 

Song ngài hiếm khi tới cung của nàng, đến chén cũng chẳng nếm.

 

Hiền tần sống nơi cung sâu tường kín, tựa cánh hoa hạnh lạc chốn ngàn trùng cung bích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-hoa-mo-huyet/2.html.]

Nàng , nàng yêu hoa hạnh tươi non, như thời thiếu nữ khuê trung song cưng chiều, kính yêu.

 

Song là trưởng nữ của cả nhà, nàng buộc gánh trách nhiệm cha lo cho đàn em thơ.

 

Nàng tiến cung, cũng là để mở một trời cho nhỏ tuổi.

 

Hiền tần từng u sầu bảo:

“Em trai ruột của , vốn tính ngang bướng, tuy thông thơ sách nhưng chẳng ham công danh.

 

Phụ thường đuổi theo ép nó học, dẫu roi quất đến rớm m.á.u hai chân, nó cũng chẳng lấy một câu thánh hiền.”

 

Ta khuyên:

“Có lẽ tuổi nhỏ, lớn lên sẽ khác.”

 

Nàng lắc đầu, thở dài liên tiếp:

“Đến khi nó lớn, thì muộn .”

 

Về , trong cung truyền tới tin nhà ngoại của nàng tham ô vô độ, xa xỉ phóng túng.

 

Tiên đế giận dữ, hạ lệnh tịch thu gia sản, thậm chí phá cả bài vị tổ tiên mấy đời.

 

Chỉ vì trong kho nhà họ Lý, tìm thấy hàng chục vạn lượng bạc trắng cùng nhiều đồ nghi chế vượt bậc.

 

Nghe xong, Hiền tần là lặng im, mới chậm rãi thở một dài:

“Ta khuyên họ .”

 

“Rõ ràng khuyên họ …”

 

Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống dung nhan kiều diễm.

 

Khi mới nhận , nàng cũng chỉ là một nữ tử đôi tám.

 

Cung sâu mài mòn tính cách nàng, khiến nàng chẳng dám bước nửa bước ung dung. Ngày ngày nàng dè dặt, sợ phụ danh, sợ liên lụy gia tộc.

 

rốt cuộc vẫn c.h.ế.t trong vòng xoáy quyền lực.

 

Tiên đế ban cho nàng một chén rượu độc.

 

Nàng uống, gỡ cây trâm ngọc bích tóc trao cho :

“Ngươi theo , từng chút lợi lộc, chỉ chịu khổ nhọc.

 

Cây trâm là của hồi môn từ nhà đẻ, mong ngươi giữ lấy mà bảo .”

 

Nàng vuốt ve cây trâm, ánh mắt tiếc nuối vô cùng, thản nhiên bước lên con đường Hoàng Tuyền.

 

Hiền tần mất, phân cung Dư phi – đang sủng thịnh nhất.

 

Song , đụng gai nhọn.

 

Dư phi trẻ lộng lẫy, chẳng hiền hòa như hai vị nương nương .

 

Vừa đặt chân đến cung nàng, phạt quỳ ba ngày mưa.

 

Dư phi vốn là nữ tử của tiểu quốc nơi phiên bang tiến cống.

Nàng da trắng như tuyết, má phớt hồng, thêm cặp mày liễu cong cong, khiến gặp một khó quên.

Tuổi trẻ khí thịnh, nàng thường cùng các nương nương trong cung tranh biện, lời qua tiếng .

Không kết bè kết cánh, cũng chẳng nhẫn nại ẩn .

 

Ta thường nàng, thấy nàng như một nhành nghênh xuân nở rộ nhất chốn cung tường.

Hoa nở diễm lệ, hương thơm ngào ngạt, nhưng chẳng hề tiết chế.

Rốt cuộc, hoa quá thịnh tất ắt rước họa .

 

Dư phi vẫn chẳng hề kiêng dè.

Nàng vẫn rộn ràng mời hí kịch diễn, vẫn để đêm mưa lớn giam tiên đế ngoài cửa, vẫn cầm giữ bộ ngọc trai quý tiến cống hằng năm của phiên bang.

 

 

Loading...