Căn phòng chìm vào sự im lặng nặng nề sau lời tuyên bố của tôi. Dũng Hoàng vẫn ngồi đó, tay buông thõng, gương mặt trắng bệch. Khánh Đan thì từ bàng hoàng chuyển sang tức giận.
- Không không thể…
Cô ta hét lên, vẻ kiêu sa thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn và giận dữ.
- Tại sao lại vậy?! Anh nói là chắc chắn cơ mà! Tất cả là tại anh!
Cô ta quay sang gào vào mặt Dũng Hoàng, không còn chút tình tứ hay ngọt ngào nào.
Dũng Hoàng lúc này mới hoàn hồn, nhìn cô ta với ánh mắt trống rỗng.
- Anh... anh không biết... Sao có thể...?
- Không biết cái gì mà không biết! Tiền đâu? Tiền của tôi đâu?!
Khánh Đan túm lấy cổ áo ông ta, giọng điệu chua ngoa, đanh đá. Đây mới là con người thật của cô ta, khi lớp vỏ bọc siêu mẫu và người vợ thảo mai bị lột trần.
- Cô nói gì? Tiền của cô ư? Tiền đó là của tôi! Của gia đình này!
Dũng Hoàng cũng gắt lại, sự suy sụp nhanh chóng biến thành giận dữ và đổ lỗi.
- Anh lừa tôi! Anh nói đó là cơ hội ngàn vàng! Anh làm tôi mất hết rồi!
- Chính cô dụ dỗ tôi! Chính cô nói nhanh nhanh chuyển tiền ra nước ngoài! Chính cô...
Họ bắt đầu cãi vã nảy lửa, những lời lẽ cay độc nhất được tuôn ra. Không còn tình yêu, không còn sự say đắm, chỉ còn sự tham lam và đổ lỗi lẫn nhau. Cuộc tình vụng trộm của họ, được xây dựng trên nền tảng tiền bạc và sự phản bội, đã tan vỡ một cách thảm hại ngay giây phút tiền bạc tan biến.
Khải Toàn đứng đó nhìn họ, vẻ mặt lạnh như tiền. Nỗi đau dường như đã cạn, chỉ còn lại sự khinh bỉ.
- Đủ rồi.
Thằng bé nói, giọng dứt khoát.
- Giờ thì cô mau cút ra khỏi nhà tôi.
Khánh Đan nghe vậy quay phắt sang Khải Toàn.
- Anh! Anh... anh biết hết à? Anh...
Cô ta lắp bắp, nhận ra ánh mắt sắc như d.a.o của thằng bé.
- Người tình của bố lấy con trai. Ghê tởmp. Cút khỏi đây.
Khải Toàn nói, chỉ tay về phía cửa chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-con-trai-danh-duoi-tra-xanh/chuong-8.html.]
Khánh Đan đứng c.h.ế.t trân vài giây, rồi vẻ hoảng loạn và tức tối lại hiện lên. Cô ta nhìn tôi, nhìn Dũng Hoàng đang ngồi thụp xuống ghế, nhìn Khải Toàn. Không còn gì để níu kéo. Kế hoạch thất bại, tiền bạc mất sạch, người tình giờ quay lưng đổ lỗi, người chồng thì lạnh lùng đuổi đi.
Cô ta đột nhiên cười khẩy, một nụ cười méo mó.
- Được lắm. Các người hay lắm. Cứ tưởng thắng rồi sao? Tôi... tôi sẽ không để yên đâu!
Nói rồi, cô ta quay người, đi thẳng lên lầu. Sau đó là tiếng động mạnh từ phòng cô ta, tiếng đóng cửa sầm lại.
Dũng Hoàng vẫn ngồi đó, ôm đầu. Ông ta không còn vẻ đắc thắng hay tự mãn nữa. Chỉ còn là một người đàn ông trung niên thảm hại, mất tất cả chỉ vì lòng tham và sự mù quáng.
Tôi nhìn ông ta, trong lòng không còn tức giận, chỉ còn sự thờ ơ. Người đàn ông này... đã không còn là chồng tôi nữa, ít nhất là trong tâm trí tôi.
Khải Toàn đi tới, ngồi xuống cạnh tôi.
- Mẹ... con... con xin lỗi mẹ. Lúc trước đã nói những lời...
Thằng bé nói, giọng nghẹn lại. Nỗi hối hận hiện rõ trên gương mặt.
Tôi đặt tay lên tay Khải Toàn, siết nhẹ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Không sao đâu con. Mẹ biết con bị lừa. Giống như mẹ cũng bị lừa vậy. Chỉ là vẫn chưa quá muộn.
Tôi nhìn sâu vào mắt con trai.
- Mẹ làm tất cả chuyện này... không chỉ vì tiền. Tiền mất có thể kiếm lại. Nhưng nếu con bị một người phụ nữ như vậy lừa dối cả đời, và bị chính bố ruột mình phản bội trắng trợn... Mẹ không thể để chuyện đó xảy ra.
Khải Toàn gật đầu, nước mắt rơm rớm.
- Con hiểu rồi mẹ. Cảm ơn mẹ. Nếu không có mẹ...
- Chúng ta là mẹ con mà.
Tôi mỉm cười, lần này là nụ cười thật sự, ấm áp. Sau cơn bão, mối quan hệ giữa tôi và Khải Toàn trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã cùng nhau đối mặt với một sự thật kinh hoàng và cùng nhau vượt qua nó.
Khánh Đan rời đi ngay trong đêm hôm đó. Cô ta mang theo chiếc vali to, gương mặt không còn son phấn, không nhìn ai, lẳng lặng bước ra khỏi căn nhà mà cô ta từng nghĩ sẽ là thiên đường của mình. Cô ta đi rồi, mang theo cả sự giả tạo và mùi nước hoa rẻ tiền.
Dũng Hoàng sau cú sốc đó cũng không gượng dậy được. Ông ta vẫn ở trong nhà, nhưng sống như một cái bóng. Mất mát không chỉ là tiền, mà là sự tôn trọng của con trai và niềm tin của tôi. Tôi không đòi ly hôn, nhưng chúng tôi sống như hai người xa lạ trong cùng một ngôi nhà. Chuyện của ông ta, tôi không còn bận tâm nữa.
Khải Toàn sau cú vấp ngã đầu đời đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thằng bé không còn sự ngây thơ của ngày xưa, thay vào đó là sự chín chắn và quyết đoán. Nó bắt tay vào vực dậy công ty của gia đình, làm lại từ đầu, cũng tìm lại được sự bình yên sau khi đối diện với sự thật và trả thù thành công.
Còn tôi, tôi trở về với cuộc sống an yên của mình. Vẫn đi làm, vẫn đi chùa niệm Phật. Chỉ là giờ đây, sự an yên đó vững chắc hơn nhiều, không còn bị lung lay bởi những dối trá và âm mưu. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho Khải Toàn, nhìn con trai trưởng thành và dần tìm lại hạnh phúc.
Ván cờ đã kết thúc. Những kẻ tham lam và bội bạc đã phải trả giá. Còn tôi và Khải Toàn, chúng tôi đã bảo vệ được những gì quan trọng nhất: gia đình (dù không còn trọn vẹn), tài sản, và quan trọng hơn cả, là sự thấu hiểu và gắn bó giữa hai mẹ con.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Những vết sẹo có thể còn đó, nhưng chúng tôi đã sẵn sàng để bước tiếp, cùng nhau.