Cùng bạn gái yêu qua mạng chạy trốn ngoài đời thực. - 04
Cập nhật lúc: 2025-02-05 06:26:51
Lượt xem: 203
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 7:
Chùm sáng phóng đại kia chiếu chuẩn vào người tôi, tiếp đó là giọng nói vang rõ của người dẫn chương trình.
“Xin mời người phụ trách của hạng mục mới, Cố Nhiên Cố tiên sinh!”
Sau khi giới thiệu xong, lại có một chùm sáng khác giáng từ trên trời xuống, chiếu lên người một người khác.
“Cùng với Tô Lăng Tuyết Tô tiểu thư lên sân khấu!”
Thế là tôi quay đầu nhìn sang.
Vị hôn thê chưa từng gặp mặt bao giờ này cực kỳ xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, làn da trắng nõn non mềm, đôi mắt to ngập nước.
Vấn đề duy nhất chính là, trông cô ấy quá quen mắt.
Rất giống người bạn gái đang phải ở trong thôn tham gia tiệc rượu của tôi kia.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của tôi lẫn Tô Lăng Tuyết cùng điên cuồng biến đổi.
Hội trường vang lên từng đợt vỗ tay, người bên cạnh đều đang chúc mừng hai nhà chúng tôi cường cường liên thủ, ắt sẽ nhấc lên sóng to gió lớn ở trung tâm thương mại.
Nhưng sóng lớn trong lòng tôi đã đủ cuốn đi toàn bộ hội trường này.
Tô Lăng Tuyết? Thật sự là Tô Lăng Tuyết ư?
Nằm mơ đi? Có phải là do trong tiềm thức tôi ghét bỏ thân phận nhân viên vệ sinh khách sạn của cô ấy cho nên mới tưởng tượng ra không?
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Tôi và Tô Lăng Tuyết cùng hóa đá trong tiếng vỗ tay rào rào của mọi người.
Mãi tới khi tiếng xì xào bàn tán xung quanh bắt đầu lớn dần, tôi mới tìm lại được quyền khống chế thân thể, máy móc bước từng bước lên sân khấu.
Tô Lăng Tuyết đi bên cạnh tôi, còn đưa tay véo tôi một cái.
“Đau không?”
Tôi lắc đầu: “Anh đã mất tri giác rồi.”
Lần kề sát này khiến tôi thấy rõ cả nốt ruồi chỗ mắt cô ấy, huống chi ngay cả giọng nói cũng giống giọng trong trí nhớ của tôi như đúc.
Đích thị là cô ấy!
Kế tiếp, đầu óc tôi trống rỗng, hệt như người máy dựa theo quy trình mà ký kết hợp đồng.
Mãi tới khi tiến vào giai đoạn phỏng vấn. Có phóng viên đột nhiên hỏi một đề tài sắc bén:
“Anh Cố, có tin tức nói anh và cô Tô sắp đám hỏi, nhưng anh rất bất mãn với mối hôn sự này. Nếu hôn sự không thành, liệu có ảnh hưởng tới việc hợp tác của hai nhà không?”
Đối phương vừa dứt lời, chỉ chớp mắt tôi đã cảm nhận được có người đang trừng tôi.
Quả nhiên là Tô Lăng Tuyết.
Trong đôi mắt hạnh của cô ấy lộ ra ý lên án, phảng phất như đang mắng tôi là một người đàn ông cặn bã.
Không phải thế, là do lúc trước anh không biết em là tiểu thư Tô gia thôi!
Tôi lập tức biện giải:
“Tin đồn, chỉ là tin đồn thôi, tôi rất thích cô Tô, đời này không phải cô ấy thì không cưới. Sau này nếu mọi người nghe được tin đồn vô lý như vậy, có thể trực tiếp hỏi tôi.”
Phóng viên lại ném câu hỏi này qua cho Tô Lăng Tuyết.
Cô ấy hừ một tiếng: “Thật xin lỗi, hôm nay chỉ trả lời các vấn đề liên quan tới chuyện hạng mục, mấy tin đồn bên lề này đừng hỏi tới nữa.”
Xong đời, nghe giọng điệu của cô ấy, rõ ràng cô ấy đã tức giận rồi!
Phóng viên vừa nghe thấy vậy, hỏi càng hăng say hơn:
“A? Xem ra cô Tô cũng không hài lòng lắm với hôn sự này?”
Tô Lăng Tuyết lại trừng mắt liếc tôi một cái. Vẻ mặt tức giận:
“Trong số những tiêu chuẩn kén chồng của tôi có một tiêu chuẩn rất quan trọng, đó chính là phải thành thực.”
“Hiện tại anh Cố đây… Hừ hừ, tạm thời còn phải xem xét thêm.”
Hai mắt tôi tối sầm lại. Mắt thấy phóng viên còn muốn hỏi thêm, tôi vội vàng mở miệng:
“Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ, buổi họp báo tới đây là kết thúc.”
“Tôi đã chuẩn bị bao lì xì rất dày cho mọi người, mọi người mau đi lãnh tiền đi!”
…
Trên tiệc chúc mừng, cha tôi và bác Tô ngồi trên ghế, nâng ly cạn chén, nói chuyện tương lai của hạng mục.
Tôi và Tô Lăng Tuyết ngồi bên cạnh bọn họ, đưa mắt nhìn nhau.
Chúng tôi im lặng không nói lời nào, tất cả giao lưu đều nhờ di động.
Chương 8:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-ban-gai-yeu-qua-mang-chay-tron-ngoai-doi-thuc/04.html.]
Cô ấy: “Con gái bí thư thôn có đẹp không? Anh chàng giao đồ ăn ngoài, anh biết bịa thật đấy.”
Tôi: “Vậy tiệc rượu ở thôn có ngon không? Cô nhân viên vệ sinh, em cũng chẳng kém bao nhiêu đâu.”
Sau đó chúng tôi bắt đầu đấu võ miệng.
Tiếng tin nhắn nhắc nhở từ điện thoại chúng tôi liên tục vang lên, cuối cùng cha tôi cũng không nghe nổi nữa.
“Đừng nghịch di động nữa, tâm sự với Lăng Tuyết đi. Vừa rồi con còn nói thích người ta, thích con gái nhà người ta thì phải chủ động theo đuổi chứ.”
Bác Tô cũng thúc cô ấy.
“Được rồi, con với Cố Nhiên còn trẻ, còn nhiều cơ hội tăng tiến tình cảm.”
Tô Lăng Tuyết thở phì phò: “Chẳng có cái gì để nói, con không có hứng thú với shipper.”
Vẻ mặt bác Tô tràn đầy nghi ngờ.
Đúng lúc này, có nhân viên phục vụ đi ngang qua chúng tôi. Trong lúc vô tình tôi liếc qua đối phương, sau đó cả hai chúng tôi đều ngẩn ra.
Tôi biết người này.
Có đôi khi, tôi sẽ tới khách sạn dọn dep vệ sinh với Tô Lăng Tuyết.
Tô Lăng Tuyết vô cùng nhiệt tình cố gắng kéo đơn hàng thêm cho tôi, thế là tôi bị ép phải nhận thầu nghiệp vụ chuyển phát nhanh của quán rượu này.
Tần Trí không quá thông minh, nhưng năng lực nhìn mặt nhớ người lại rất xuất sắc. Anh ta nhiệt tình chào hỏi tôi.
“Anh Cố, hôm nay có mấy đơn chuyển phát nhanh cần giao, đợi lát nữa anh nhớ qua lấy nha.”
Nói xong đối phương rời đi. Lưu lại mình tôi đối diện với ánh mắt quỷ dị của các trưởng bối.
Bác Tô cố nặn ra ý cười: “Bình thường Tiểu Tô còn làm nhân viên giao hàng nữa? Đúng là một sở thích thân thiện với người lao động, lại có thể rèn luyện thân thể, rất tốt rất tốt.”
Cha tôi lại nhìn tôi như nhìn kẻ ngu si.
Mà Tô Lăng Tuyết thì đang che miệng cười trộm, mắt cong cong như trăng khuyết.
Nhìn mà tôi vừa tức vừa buồn cười.
Đợi đến khi tiệc khánh công kết thúc, cuối cùng tôi cũng tìm được Tô Lăng Tuyết ở hành lang.
Bốn bề vắng lặng, vừa hay có thể nói chuyện riêng.
Nhưng cô ấy vừa gặp tôi đã kiêu ngạo hừ một tiếng, căn bản không thèm để ý.
Tôi liên tục cầu xin tha thứ.
“Đại tiểu thư đừng giận nữa, đều là lỗi của anh.”
Tô Lăng Tuyết: “Sao anh lại có lỗi chứ? Anh lừa em xoay như chong chóng!”
Cô ấy càng nói càng tức, còn giật sợi dây chuyền Chanel trên cổ xuống.
“Còn lừa em đây là hàng chợ, chỉ có 10 tệ. Em còn nói sao mà trông giống thật thế!”
Thích một cô gái, chính là muốn cô ấy luôn xinh đẹp.
Trong thời gian yêu đương, tôi không nhịn được mà tặng cô ấy rất nhiều quà.
Để cô ấy không cảm thấy áp lực, tôi đành phải nói dối đó là hàng giả.
Tô Lăng Tuyết nhét sợi dây chuyền vào lòng bàn tay tôi.
Tức giận đùng đùng bỏ đi.
…
“Cho nên, đối tượng yêu qua mạng của cậu chính là vị hôn thê kia của cậu? Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
“Chúc mừng cậu, ít nhất cũng không bị bác Cố đánh gãy chân.”
Sau khi biết tin, bạn thân Sở Văn Tinh lập tức chạy tới hóng chuyện.
Tôi ủ rũ nói: “Nhưng cô ấy giận lắm, nhắn tin cũng không thèm trả lời.”
Lúc này, điện thoại vang lên tiếng “ting”.
Tô Lăng Tuyết gửi tin nhắn tới.
Sở Văn Tinh: “Em ấy còn chịu trả lời cậu tức là cậu vẫn còn cơ hội.”
Nhưng mà, nội dung tin nhắn lại là ——
“Em đã chặn anh rồi, anh tự kiểm điểm đi.”
Tôi thử trả lời cô ấy, phát hiện khung chat hiện lên một dấu chấm than màu đỏ to đùng.
Đang nói chuyện, chú Nghiêm ôm một cái hộp đi vào.
“Thiếu gia, bên trạm chuyển phát nhanh vừa gửi tới, là của cô Tô gửi cho cậu hôm trước.”
Mở gói hàng ra, đầu tiên là một tấm thiệp rơi xuống.
Trên đó viết: “Em nhờ thợ may trong làng may cho anh một bộ quần áo, lần sau ra mắt gia đình thì mặc. Rẻ lắm đó, cả bộ này chỉ có 100 tệ thôi, đừng xót tiền thay em làm gì nhé. Từ Tô Lăng Tuyết.”
Sở Văn Tinh cầm bộ vest lên, săm soi một hồi.