Tôi sững người. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ bóp mặt cậu ấy. Cố ý trêu cậu ấy—
"Chú cún con thích làm nũng thế này, là của nhà ai vậy? Nào, cho chị xem, rốt cuộc nhớ đến mức nào."
Nhưng bây giờ, nghe giọng khàn khàn của cậu ấy làm nũng. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cậu ấy đứng cùng tiểu thư nhà họ Thẩm. Trong lòng buồn bã.
Trong bóng tối, tôi cúi đầu cười khổ.
Thôi đi, hồi tưởng chỉ mang lại thêm nhiều cảm xúc tiêu cực. Chuyện của giới thượng lưu, không liên quan gì đến tôi.
Tôi ép bản thân quên đi những điều không vui. Lúc này, tôi quan tâm hơn, là một chuyện khác.
5
Tối nay Tần Hạ có thể mở cửa vào được cũng tại tôi sơ suất, quên xóa dấu vân tay của cậu ấy. Lát nữa sẽ xóa đi.
Tôi đẩy cánh tay Tần Hạ đang ôm eo mình ra, bật đèn bàn. Ngồi trên giường đối diện với cậu ấy.
"Tần Hạ, cậu có chuyện gì không thể gọi điện thoại sao? Đến muộn như vậy, không lịch sự lắm nhỉ. Còn nữa, cha cậu có biết cậu đến đây không?"
Tần Hạ bị ánh đèn làm cho nheo mắt, dường như không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy.
Ngẩn người một lúc, cậu ấy cười nhẹ nói:
"Chị thấy bất an rồi? Là sợ cha em biết mối quan hệ của chúng ta à?"
Dĩ nhiên rồi. Làm sao không bất an được?
Vừa mới nhận một ngàn vạn để đưa cậu ấy đi, chẳng mấy ngày cậu ấy lại tự chạy về. Nếu để cha cậu ấy biết, còn tưởng chúng tôi đang chơi trò lừa đảo chứ gì. Tôi không muốn bị hiểu lầm là vừa ăn vừa lấy.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng tôi vẫn cứng rắn.
"Tôi có gì phải bất an chứ? Ngược lại là cậu đó, làm ra chuyện như vậy, không sợ cô Thẩm buồn sao?"
Tần Hạ lộ ra vẻ mặt hiếm thấy - hoang mang.
"Chị đang bình thường, sao lại nhắc đến cô ta làm gì?"
Hừ. Tôi còn chưa nói là cô Thẩm nào, cậu ấy đã bắt đầu phản bác. Giả vờ ngây thơ với tôi đấy à!
Quả nhiên, đàn ông có tiền sẽ thay đổi. Một cậu em trai ngoan ngoãn như chú cún con, giờ cũng sa ngã rồi.
Tôi trầm mặt xuống, lạnh lùng cười nhạt.
"Chuyện của hai người, tôi không muốn nói nhiều, cậu mau đi đi."
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Lời còn chưa dứt, đã nghe Tần Hạ cười khẽ một tiếng.
"Chị ơi, một ngàn vạn đã mua chuộc được chị rồi. Vậy chị đã ngủ với em hơn một năm, món nợ này, phải tính toán thế nào đây?"
Tôi lập tức cứng người.
Sao cậu ấy biết tôi nhận được một ngàn vạn? Chú Tần không phải sợ chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Tần, bảo tôi giữ bí mật sao?
Còn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cun-con-dua-den-tan-cua-duoi-khong-di/phan-3.html.]
Cái gì mà tôi ngủ với cậu ấy hơn một năm?
Tần Hạ thấy tôi không nói ra lời, chống mép giường, di gối lại gần. Ánh mắt nóng bỏng rơi xuống môi tôi, yết hầu lăn lên rồi cuộn xuống
"Nhiều ngày không gặp nhau như vậy, vừa gặp đã đuổi em đi. Chị thật là nhẫn tâm."
Tôi vội vàng tránh đi. Hai tay chống lên vai cậu ấy, kéo giãn khoảng cách.
"Tần Hạ, tôi thực sự không có thời gian đùa giỡn với cậu. Nếu cậu còn thế nữa, tôi sẽ đánh cậu đấy!"
Nhưng cậu ấy làm như không nghe thấy, nắm lấy tay tôi đặt lên n.g.ự.c mình.
Nhịp đập mạnh mẽ của trái tim truyền qua lòng bàn tay tôi. Từng nhịp một càng lúc càng dồn dập, khiến nhịp tim tôi cũng loạn nhịp theo.
Cậu ấy kéo tay tôi, dừng lại tại một vị trí, cất giọng ấm ức:
"Chị ơi, chị cảm nhận được không? Nó nhớ chị biết bao."
6
Ánh mắt không hề che giấu của Tần Hạ gợi lên những ký ức về những khoảnh khắc đặc biệt nào đó trong nháy mắt.
Như thể quay trở lại hơn một năm trước.
Khi đó cậu ấy cũng vậy, dùng giọng điệu lười biếng nói những lời dụ dỗ, dùng tư thái từ chối lại ra vẻ mời chào, dụ tôi từng chút một rơi vào tay giặc.
Tôi vội vàng rút tay lại, buộc mình tỉnh táo.
"Tần Hạ, tại tôi lúc trước nhất thời bốc đồng, sơ suất mà ra. Chuyện giữa chúng ta. . . nếu cậu cảm thấy ấm ức, tôi có thể bồi thường cho cậu."
Tần Hạ nhướn mày.
"Bồi thường? Chị định bồi thường cho em thế nào?"
Nhớ đến tấm thẻ vàng dưới gối, tôi nghiến răng: "Chia cho cậu năm triệu, chúng ta thanh toán xong."
Khóe môi Tần Hạ khẽ nhếch lên.
"Hóa ra trong lòng chị, em quan trọng đến mức có thể được chia một nửa tài sản. Nhưng mà chị ơi, chúng ta bên nhau một năm ba tháng, mỗi tuần hai lần, cộng thêm thưởng, cũng ít nhất là hai trăm lần. Số tiền này không thể mua chuộc được em đâu."
Má tôi nóng bừng, theo bản năng phản bác:
"Đâu có nhiều lần thế chứ? ! Cậu nói bậy phải không?"
Nhưng cậu ấy lại mặt mày nghiêm túc:
"Mỗi lần đều rất khó quên, em nhớ rõ mồn một."
Tôi tức giận vì xấu hổ.
"Cậu muốn hay không thì tùy, nhanh chóng rời khỏi người tôi, rồi đến từ đâu thì về đó đi!"
Tôi thấy rõ là cậu ấy chẳng thèm để mắt đến năm trăm triệu này, chỉ tùy tiện bịa ra một lý do.
Khóe mắt đuôi mày Tần Hạ đều là nụ cười. Tôi thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải tôi mắng cậu ấy đến nỗi sướng rồi không?