Cưa Đổ Nam Chính! - 7

Cập nhật lúc: 2025-04-14 09:19:59
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đau đến hút khí:

“Cậu nhẹ thôi con mẹ nó!”

Dung Trạm lạnh lùng nhìn tôi, giọng mỉa mai:

“Còn sức mắng người, xem ra vẫn khỏe lắm.”

Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như Dung Trạm thích kiểu con gái ngoan ngoãn như thỏ.

Thế là tôi cúi đầu, ngượng ngùng:

“Cậu… cậu làm đau người ta rồi~”

…Không khí đông cứng vài giây, tôi thấy rõ ba vạch đen trên trán cậu ta.

Mưa dần ngớt, Dung Trạm liếc chân tôi hỏi:

“Đi được không?”

Tôi lắc đầu:

“Không, hình như bị trật rồi.”

“…OK.”

Cậu đứng dậy, phủi tay:

“Tôi không ngại nhìn cậu bò về.”

…Đây thật sự là nam chính à?

Tôi đảo mắt:

“Không phải không đi được, cậu đỡ tôi một chút là được.”

Chân tôi ổn lắm, chỉ hơi nhũn thôi.

Cuối cùng là Dung Trạm cõng tôi về.

Ban đầu chỉ là đỡ, chắc cậu thấy tôi đi chậm quá, nên dứt khoát cõng luôn.

Tôi ngượng ngùng:

“Dung Trạm, thế này tôi ngại lắm đấy.”

Dung Trạm chẳng buồn đáp.

“Dung Trạm, cậu không phải là thích người ta chứ? Không thì sao lại cõng người ta?”

“Chậc, vừa nãy người ta bị con rắn hù c.h.ế.t luôn, may mà cậu đến kịp đấy.”

“Tôi chưa từng gặp chuyện nào đáng sợ như vậy, Dung Trạm, cậu đúng là của…”

“CÂM MỒM!”

Thiếu niên quát khẽ, tôi lập tức im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cua-do-nam-chinh/7.html.]

Cái gì chứ, chẳng phải cậu thích kiểu này sao!

Dung Trạm thả tôi xuống cách trại không xa, tôi hiểu mà, dù sao nam nữ khác biệt.

Tôi cà nhắc bước vài bước, bỗng thấy một chiếc áo khoác phủ lên người.

Áo còn ấm, mang theo mùi hương đặc trưng của thiếu niên.

Tôi quay đầu, Dung Trạm đã quay mặt đi.

Về đến trại, mọi người còn chưa ngủ, đang bận rộn tìm tụi tôi.

Thấy hai đứa tôi, thầy chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, gọi mọi người quay lại rồi vừa lau nước mũi vừa mắng tôi, tôi cúi đầu khom lưng xin lỗi.

“Thầy ơi, cô ấy còn chưa ăn gì.”

Dung Trạm đột nhiên nói.

Thầy sực nhớ ra:

“Mau mau, có phần để dành cho em đấy.”

Chui vào lều, cởi áo khoác ra tôi mới phát hiện áo sơ mi bên trong ướt hết, cả nội y cũng lộ rõ, mặt tôi đỏ bừng.

Giờ tôi mới hiểu vì sao Dung Trạm cho tôi mượn áo khoác.

Thay đồ xong, tôi chợt nghĩ, sao cậu ấy không đưa tôi áo sớm hơn?

Chẳng phải là đã nhìn thấy hết rồi à?

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, tôi mệt rã rời sau một ngày dài, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.

Buổi cắm trại nhìn chung diễn ra suôn sẻ, nếu không có vụ tôi lạc thì đã hoàn hảo.

Cuối cùng tôi bị thầy gọi lên văn phòng viết kiểm điểm.

1000 chữ! Viết đến rơi nước mắt.

Cũng coi như… có chút tiến triển?

Dù sao cũng đã có tiếp xúc thân thể, tính là bước tiến lớn chứ nhỉ.

Ít nhất giờ nói chuyện với Dung Trạm, cậu ấy không còn lạnh lùng như trước nữa.

Về lại chỗ ngồi, tôi nghiêng đầu hỏi:

“Dung Trạm, mai cậu rảnh không?”

“Không.”

Cậu đáp cụt lủn.

“…Anh à, ít nhất cũng hỏi xem có việc gì rồi hẵng từ chối chứ?”

Hình như, vẫn chưa có tiến triển thực sự gì cả?

Tôi phải cố thêm nữa mới được.

Kỳ thi giữa kỳ đầu tiên, tôi vinh dự đứng cuối lớp.

Loading...