Cưa Đổ Nam Chính! - 6

Cập nhật lúc: 2025-04-14 09:10:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy giáo:

“Mỗi nhóm đi nhặt ít củi khô, lát nữa còn nướng đồ.”

Tôi mới ngồi xuống chưa đầy một phút lại phải đứng lên.

Nhặt đại vài cành, quay lại thì thấy Dung Trạm đã nhặt được cả bó.

“Nhiều vậy sao?” Tôi hỏi.

Cậu ấy ừ một tiếng, đưa cho tôi:

“Cậu đứng đây, chỗ này gần như nhặt xong rồi, tôi đi khu khác nhặt tiếp.”

“Tôi đi cùng cậu nhé?” Tôi hào hứng xoa tay.

“Không cần.” Cậu ấy đáp lạnh tanh.

Gì chứ, tôi còn tính tạo không gian riêng để gắn kết tình cảm mà.

Tôi ngồi chán nản, mở tiểu thuyết đã lưu ngoại tuyến ra đọc.

Ba phút sau khi Dung Trạm rời đi, trời bắt đầu mưa nhỏ.

Tôi đứng dậy cảm thán:

Cơn mưa này đúng lúc thật, đây chính là cơ hội!

Tôi vứt bó củi, vui vẻ chạy theo hướng Dung Trạm.

Rồi… không thấy Dung Trạm đâu.

Tôi mẹ nó… lạc đường rồi.

Hết chịu nổi.

Mưa vẫn rơi, quần áo ướt sũng.

Tôi định trú dưới gốc cây nhưng lại sợ bị sét đánh c.h.ế.t luôn.

Cuối cùng cũng thấy một cái hang nhỏ, tôi chui vào.

Nhưng điện thoại mất sóng, không gọi được, bật đèn pin thì pin sắp hết.

Tối nay chẳng lẽ phải qua đêm ở đây?

Tôi muốn khóc.

Tôi hít sâu một hơi, hét lớn:

“Dung Trạm! Cậu ở đâu!”

Chết tiệt, nếu không phải vì đi tìm cậu ta thì tôi đâu có lạc, giờ chắc đang vui vẻ ăn đồ nướng rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cua-do-nam-chinh/6.html.]

Bụng tôi réo ầm lên, lúc này đúng kiểu gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Trời ơi, nếu nghe thấy tôi thì xin hãy gửi người đến cứu tôi đi!

Bụi cây vang lên tiếng xào xạc, tôi nín thở, Dung Trạm tới cứu tôi rồi sao?

Chẳng phải nữ chính mỗi khi gặp nguy hiểm thì nam chính sẽ xuất hiện như thần thánh cứu vớt sao?

Nhưng tôi quên mất, tôi không phải nữ chính, và người đến cũng không phải Dung Trạm... mà là một con rắn.

Một con rắn nhỏ toàn thân màu xanh lục.

Má nó.

Nó dựng thẳng người, lưỡi thè ra.

Tôi siết chặt điện thoại, tay phải lần mò được một hòn đá.

Tốt, nó mà dám lại gần là tôi đập c.h.ế.t luôn!

Tôi căng thẳng nhìn con rắn thì hình như nghe có ai đó đang gọi tôi.

Còn hơi xa, không rõ lắm.

Tôi dựng tai lắng nghe, giọng đó càng lúc càng gần.

“Hứa Niệm.”

Là Dung Trạm!

“Tôi ở đây!” Tôi hét to.

Dung Trạm hiện ra rõ ràng trước mắt, tôi cảm động muốn khóc.

Lông mày cậu ấy nhíu chặt, ánh mắt không vui.

“Dung Trạm, bên kia có con rắn!” Tôi vội ngăn cậu bước tới, chỉ tay về hướng con rắn.

Dung Trạm ngồi xuống, nhặt một hòn đá ném qua, con rắn “vù” một cái chui vào rừng, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất.

Dung Trạm bước đến:

“Tôi chẳng bảo cậu ở đó đợi rồi à.”

Tôi xoa cánh tay vừa đập vào vách đá đau nhói:

“Thì mưa mà, tôi định đi tìm cậu về.”

“Cậu tìm được tới đây luôn hả?”

“…Tôi lạc đường rồi.”

Cậu ấy như bị nghẹn lời, một lúc lâu không nói.

Cuối cùng ngồi xổm xuống, kéo tay tôi lại.

Loading...