Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Đổ Bạn Trai Cũ - Chương 2: Cửa Đổ Bạn Trai Cũ

Cập nhật lúc: 2025-06-03 06:46:35
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoạn Mộ Từ như không tin vào tai mình, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc và cay đắng: “Anh — muốn — gì? Lê Thư, em nên tự hỏi lại mình — em muốn gì?”

Nói rồi, anh từng ngón tay, từng ngón một gỡ tay tôi ra, bước đi dứt khoát.

Tôi mơ hồ chẳng hiểu gì cả. Chỉ là tụ họp bạn bè, chơi trò chơi thôi, có gì sai?

Tôi không cam lòng, đuổi theo, vừa đi vừa bực bội: “Anh có ý gì? Nói rõ đi, em làm gì anh?”

Bước chân anh dừng lại, ánh mắt lạnh lùng như muốn g.i.ế.c người: “Lê Thư, từ giờ em muốn làm gì thì làm, tôi — Đoạn Mộ Từ — không còn quản nổi nữa.”

Không hiểu vì sao, một câu nói ấy khiến tôi nghẹn thở, lạnh toát sống lưng, trái tim như bị bóp nghẹt.

Tôi khàn giọng hỏi: “Ý anh là gì? Muốn chia tay?”

Khóe môi anh khẽ động nhưng mãi không nói được một chữ.

Đôi mắt anh dán chặt vào tôi, ánh nhìn khó phân biệt là giận dữ, đau lòng hay thất vọng.

Khoảnh khắc anh im lặng, với tôi, chính là sự quyết định.

Không cam chịu, tôi bật lại: “Chia thì chia! Ai thèm!”

Nói dứt lời, sắc mặt anh càng lạnh lẽo, khí lạnh toát ra làm bầu không khí xung quanh bỗng chốc như đóng băng.

Ánh mắt như muốn xé nát tôi từng mảnh.

Sau rất lâu, giọng nói lạnh như từ địa ngục vang lên: “Lê Thư, tôi đúng là điên mới dây dưa với em từng ấy năm.”

Chia tay một tháng, tôi nghĩ cuộc sống độc thân sẽ vui vẻ.

Tôi luôn nghĩ mình không yêu Đoạn Mộ Từ nhiều đến vậy, tưởng mình dứt khoát, buông được thì buông.

Thế nhưng suốt một tháng qua, tôi sống như trải qua cả năm, ăn không ngon ngủ không yên.

Hai ngày đầu sau chia tay, tôi vẫn hy vọng anh sẽ như mọi lần đến dỗ dành.

Tôi cứ đợi, đợi mãi…

Không nhận được tin nhắn, mà lại nhận được ảnh do Sơ Dao gửi đến.

Trong ảnh, tôi và Lục Bạch đứng gần nhau, rõ ràng... đang hôn nhau!

Tôi vội gọi, “Cái gì đây? Ai ghép ảnh thế này?”

Sơ Dao dò hỏi, “Thư Thư, cậu nói thật đi, cậu với Lục Bạch...”

Tôi cắt lời: “Tớ và Lục Bạch hoàn toàn trong sáng, tôi chưa từng làm chuyện đó!”

Khi rõ ràng, Sơ Dao phân tích: “Ảnh này bạn tớ chụp được, vì tò mò nên gửi cho tớ. Kết hợp chuyện cậu kể trước đó, có khả năng từ góc nhìn Đoạn Mộ Từ, cậu và Lục Bạch trông như đang hôn nhau?”

Tôi soi kỹ vị trí chụp, người chụp đứng gần cổng lớn.

Mà hôm đó, Đoạn Mộ Từ đứng ngay đó.

Thảo nào anh tức giận, quay lưng bỏ đi, nói những lời làm tôi đau lòng!

Tôi ngây thơ nghĩ anh ghen, nhận ra mình trách nhầm, lòng vừa xót vừa may mắn.

Biết sự thật, phản ứng đầu tiên là tìm anh.

Gọi điện không bắt máy, nhắn WeChat cũng không trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cua-do-ban-trai-cu/chuong-2-cua-do-ban-trai-cu.html.]

Bó tay, tôi đến nhà anh tìm gặp.

Anh lạnh lùng như muốn cắt đứt mọi liên hệ. Tôi định giải thích, lại sợ nói suông không có chứng cứ.

Thực ra nhận ảnh, tôi và Sơ Dao đã đến cửa hàng xem camera.

Không may, chỗ đó là góc chết, không quay được gì.

Mấy ngày nay, tôi và Sơ Dao cố tìm những người có mặt hôm đó, xem có ai chụp góc khác chứng minh tôi và Lục Bạch không hề hôn nhau, chỉ là góc nhìn gây hiểu lầm!

Phải tìm lại bức ảnh và người chụp.

Giờ gió đổi chiều, tôi nghĩ đủ cách để giành lại trái tim Đoạn Mộ Từ.

Bước đầu tiên trong kế hoạch “theo đuổi chồng kiểu trạm hỏa táng”: nắm lấy dạ dày anh ấy!

Do đó, tôi mở mấy app dạy nấu ăn, bày đủ trò trong bếp nhà anh, nồi niêu xoảng xoàng.

Tuy thông minh, học nhanh, nhưng đến trứng rán cũng cháy thì thật... bó tay.

Sau một hồi thao tác dữ dội như hổ vồ mồi, nhìn đĩa “ẩm thực bóng đêm” trước mặt, tôi tuyệt vọng không tả nổi.

Có lúc tôi muốn bỏ cuộc, nghĩ độc thân thì sao, cần gì đàn ông!

Sơ Dao ở đầu dây động viên: “Thư Thư, cố lên! Bỏ lỡ Đoạn Mộ Từ rồi, sau này cậu sẽ hối hận!”

Chỉ nghĩ mất anh mãi mãi, tim tôi lại đau nhói.

Chỉ là nấu ăn thôi mà, có gì to tát đâu.

Tôi dũng cảm nếm “tuyệt tác” của mình, chưa đến ba giây đã phun hết vào thùng rác.

Chẳng nói chi việc giữ trái tim anh, tôi đây rõ ràng muốn... g.i.ế.c anh rồi!

Tôi cắm đầu cầm đĩa đi đổ, vô tình chạm mặt Đoạn Mộ Từ đứng cửa, vẻ mặt ngạc nhiên.

Tôi xấu hổ vô cùng, định lặng lẽ giúp anh, giờ bị bắt tại trận.

Anh cau mày không kiên nhẫn: “Sao em lại ở nhà tôi?”

“Và nữa,” giọng anh lạnh hơn, “ai cho em tùy tiện đụng vào đồ của tôi?”

Đồ đàn ông thật đáng ghét!

Thật biết làm người ta đau lòng!

Tôi cười gượng: “Thì đang thực hiện kế hoạch theo đuổi anh, chỉ là... thất bại chút xíu.”

“Nhưng anh yên tâm, nay em làm lần đầu, kinh nghiệm ít, em hứa mai anh về sẽ ăn cơm ngon nóng hổi!”

Tôi đập n.g.ự.c cam đoan tự tin, lòng lo sốt vó.

Anh không thèm để ý, thẳng tay đuổi tôi ra khỏi nhà.

Ngày mai, cuối cùng tôi cũng rán trứng đạt.

Theo lời Sơ Dao khuyên, không biết nấu thì nấu mì cho dễ.

Ờ... hình như cũng không dễ lắm.

Loading...