Cốt Cách Hiên Ngang Dưới Lưỡi Dao Dịu Dàng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-28 10:26:30
Lượt xem: 385

1

 

Kị binh thiết giáp của Bắc Di phá tan cổng thành, đại lộ điên cuồng tàn sát bách tính.

 

Phụ hoàng vốn ôn hòa nhân hậu, lảo đảo bước lên, giơ kiếm nhắm các vị nương nương tay tấc sắt.

 

Người quỳ xuống mẫu phi sủng ái nhất, đôi tay run rẩy vuốt lên đôi mắt vẫn kịp nhắm của mẫu phi.

 

Lẩm bẩm : "A Hòa, đừng sợ, trẫm sẽ mau ch.óng đến tìm nàng."

 

Khi cầm kiếm bước về phía .

 

Ta ôm đến khàn cả giọng, sắc mặt trắng bệch như sáp, níu lấy long bào vá chằng chịt của phụ hoàng, van cầu:

 

"Phụ hoàng, A hãy còn nhỏ."

 

Phụ hoàng và A .

 

Chậm rãi quỳ xuống, đưa tay định xoa đầu A , A né tránh.

 

Người đưa tay vỗ nhẹ vai , nghẹn ngào hỏi: "Từ nhi, con sợ c.h.ế.t ?"

 

Ta đôi mắt đục ngầu của , những sợi tóc hoa râm, khẽ lắc đầu:

 

"Công chúa Đại Lương sợ c.h.ế.t."

 

Người khẽ nở một nụ cay đắng, trong đó cả niềm an ủi lẫn đau lòng.

 

"Phải , Đại Lương đều sợ c.h.ế.t."

 

Ta nhắm mắt, chuẩn đón lấy nỗi đau khi mũi kiếm đ.â.m xuyên n.g.ự.c.

 

Thế nhưng, phụ hoàng dậy, cầm kiếm về phía long ỷ.

 

Người nhặt ngọc tỷ truyền quốc, nhét lòng .

 

"Hài t.ử, , rời khỏi nơi , sống cho . Chỉ là, đừng bao giờ quên, con là công chúa Đại Lương, bất kể lúc nào cũng đừng cúi đầu."

 

Nói xong, về bên mẫu phi.

 

Thanh kiếm dính m.á.u của mẫu phi đ.â.m thể , rạch ngang yết hầu.

 

M.á.u tươi nóng hổi phun lên khuôn mặt .

 

Phụ hoàng mất , giang sơn đổ, nhà cũng còn.

 

Giữa Kim Loan điện, ngửa mặt gào thét:

 

Phụ hoàng, thể như thể bỏ mặc con?

 

Khi Lục Tường công công dẫn bọn thái giám phá cửa xông

 

Ta chỉ thất thần quỳ nơi đó, lau m.á.u mặt phụ hoàng và mẫu phi.

 

Còn kịp hồi thần, họ kéo và A .

 

Khi tâm như tro tàn, họ nhét chúng mật đạo xuất thành.

 

"Điện hạ, đừng ngoảnh đầu, mau."

 

Ta níu lấy tay áo Lục Tường công công, lắc đầu: “Cùng !”

 

Lục Tường công công lắc đầu.

 

Ông mỉm : "Điện hạ, đời vẫn bảo bọn thái giám như chúng chẳng khác gì lợn ch.ó, nhưng hôm nay, nô tài cũng một sống oanh liệt.”

 

Ta đám thái giám gầy gò phía lão, giơ kiếm che chắn mặt .

 

Ánh mắt họ từng kiên định đến thế.

 

Âm thanh binh khí, vó ngựa dần dần tiến gần, vọng khắp bốn bức tường thành.

 

Lục Tường công công vội vàng ấn đầu xuống, đậy nắp hầm .

 

Giọng khàn khàn truyền xuống: "Điện hạ, thấy gì cũng đừng đầu , ."

 

Người Bắc Di hung tàn hiếu sát, khoái nhất là tắm m.á.u đồ sát.

 

Từng giọt m.á.u theo khe nắp hầm nhỏ xuống.

 

Ta rõ là của công công, của địch nhân.

 

Chỉ rằng từng giọt đều bỏng rát.

 

Rát đến mức khiến thể nhấc bước.

 

Ta và A co ro mật đạo, m.á.u thấm ướt cả .

 

Ta cố sức bịt miệng A , ép sát lòng , sức che tai nó .

 

Thế nhưng A vùng vẫy, lắc đầu .

 

Ta đôi mắt đỏ hoe của , khẽ gật đầu, buông tay .

 

Tiếng gào thét của công công xen lẫn tiếng cuồng bạo của Bắc Di, từng đợt dội trong lòng đất.

 

“Ầm” một tiếng vang dội, từ từ ngẩng đầu.

 

Lục Tường công công ngã đè lên nắp hầm, đôi mắt đỏ ngầu về phía chúng , há miệng phát tiếng:

 

“Đi !”

 

Ông che ánh sáng cuối cùng của chúng .

 

Ta thấy Bắc Di giẫm ông háng.

 

Nhìn thấy họ giơ loan đao đ.â.m xuyên n.g.ự.c công công.

 

Lưỡi đao xuyên qua thể ông, treo lơ lửng ngay đầu chúng .

 

Ta ngửa mặt từng giọt m.á.u rơi xuống mặt.

 

Thầm với chính :

 

Vệ Từ, đừng sợ. Sẽ một ngày, sẽ khiến bọn chúng trả món nợ m.á.u .

 

2.

Hồng Trần Vô Định

 

Kỳ thực, phụ hoàng là một vị minh quân cần mẫn.

 

Ít nhất thì, vẫn luôn tin là như .

 

Nhiều năm về , khi phụ hoàng tiếp nhận hoàng vị từ tay tổ phụ, mười sáu châu Yên Vân – nơi từng chăn nuôi chiến mã – sớm rơi tay ngoại tộc.

 

Thêm đó là thiên tai nhân họa, non sông Đại Lương sớm nghiêng ngả.

 

Khi đăng cơ, phụ hoàng từng ý chí mạnh mẽ và khát vọng cao cả, thề sẽ khôi phục vinh quang Đại Lương, thu hồi đất mất, để các tướng một nữa thể cưỡi chiến mã tung hoành nơi thảo nguyên, đuổi bọn man di khỏi Trường Thành ngàn dặm, trở thành bậc minh quân sánh ngang Nghiêu Thuấn.

 

Thế nhưng chẳng rõ từ bao giờ, vị đế vương ngẩng cao đầu năm đổi.

 

Người dần dần học cách vì bất lực mà phịch long ỷ, gục đầu than .

 

Người dần còn tin tưởng chính .

 

Ta tận mắt thấy phụ hoàng khi bước tuổi ba mươi, tóc mai điểm bạc.

 

Thường lặng bản đồ giang sơn trong đại điện, ánh mắt trống rỗng, miệng khẽ than.

 

Khi còn nhỏ, thường tự hỏi:

 

Chẳng ai cũng hoàng đế là chuyện hạnh phúc nhất đời ?

 

Vậy cớ gì phụ hoàng đế mà chẳng thấy vui?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cot-cach-hien-ngang-duoi-luoi-dao-diu-dang/chuong-1.html.]

 

Mẫu phi khi dạy : "Người càng cao, trách nhiệm càng lớn."

 

Từng bản chiến báo thua trận từ tiền tuyến, từng con t.ử thương của binh sĩ, từng bản tấu chương về nạn đói dịch bệnh… từng tờ từng tờ, như tảng đá lớn đè nặng l.ồ.ng n.g.ự.c vị đế vương, khiến thở nổi.

 

Khi thiết kỵ của Bắc Di tràn tới sát kinh thành, phụ hoàng thành lâu, tận mắt trông thấy bách tính bảo vệ tàn sát, … rốt cuộc chống đỡ nổi nữa.

 

Người hiểu , cái gọi là “thiêu lao lửa” là như thế nào.

 

Người quỳ bài vị liệt tổ liệt tông, dập đầu đến mức m.á.u chảy đầm đìa.

 

Đầu va nền gạch lạnh lẽo, vang lên âm thanh như như than:

 

"Tiểu tôn Vệ Tòng Cẩn, thẹn với Thái Tổ hoàng đế. Nay non sông sụp đổ, đều là tội của trẫm. C.h.ế.t nguyện rơi A Tỳ địa ngục, chỉ mong con cháu đời minh quân, dân chúng hưởng thái bình.”

 

Bách quan quỳ chật Kim Loan điện, khẩn cầu phụ hoàng bỏ thành mà nam hạ.

 

Thế nhưng :

 

"Chỉ khi để chúng tận mắt thấy trẫm c.h.ế.t, bọn man di mới ngừng sát hại, dân chúng mới còn đường sống. Huống hồ… Đại Lương từng đế vương tham sống sợ c.h.ế.t."

 

Vậy nên cho lui tất cả triều thần, lấy cách thê t.h.ả.m nhất, giữ thể diện cuối cùng của Đại Lương, cũng là giữ sự kiên cường cuối cùng của bản .

 

Chỉ là, khi thấy và A , động tâm.

 

Bởi vì mặt chúng , mãi vẫn là vị phụ hiền từ .

 

Thanh kiếm rơi xuống, là sự ích kỷ cuối cùng của .

 

Người , bảo hãy sống cho thật .

 

vốn là đứa trẻ lời, cho nên nhất định sẽ sống cho thật .

 

3

 

Ta và A trốn khỏi thành, là ba ngày đó.

 

Ta đỉnh Hương Sơn, hào nước hộ thành nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi.

 

Nhìn tường thành treo lủng lẳng từng t.h.i t.h.ể một.

 

Ngay khoảnh khắc , những cảm xúc đè nén suốt bao lâu địa đạo rốt cuộc cũng giấu nổi nữa.

 

A ôm c.h.ặ.t lấy , đến xé ruột xé gan.

 

Ta hiểu sự bất lực và sợ hãi của .

 

Bởi lúc , cũng giống như , bất lực, sợ hãi.

 

Bàn tay dính đầy bùn đất trộn lẫn m.á.u tươi, luống cuống lau mặt cho A .

 

Giọng run rẩy, nhưng kiên định đến lạ thường.

 

“A Trinh, hãy nhớ kỹ, chúng đến thế nào thì họ cũng thể về.

  sẽ một ngày, chúng sẽ trở . Trở đuổi lũ súc sinh khỏi Trường Thành, dùng m.á.u của chúng tế cờ quân Đại Lương.”

 

A đưa tay lau nước mắt cho , c.ắ.n c.h.ặ.t môi, gật đầu.

 

“A tỷ, A Trinh sẽ nữa.”

 

Ta dẫn A một đường chạy trốn về phương Nam.

 

Dọc đường, thấy lớp đất đỏ tươi chất đầy từng t.h.i t.h.ể một.

 

Quạ đen kiêng dè, rỉa từng mảng thịt thối rữa của họ.

 

Có những lúc thần trí mơ hồ, bỗng cảm thấy, dường như thế gian chẳng còn ai sống nữa.

 

Giữa vòng sinh t.ử xoay vần, và A Trinh cũng chỉ là hai hồn ma vất vưởng.

 

Chẳng thể gọi là sống, cũng chẳng khác nào c.h.ế.t.

 

Ta bước vô định, nên , cũng chẳng rõ đang ở nơi nào.

 

Cho đến khi đôi chân vô thức giẫm bùn lầy ven sông, tiếng thì thầm của A mới kéo tỉnh .

 

“A tỷ đừng sợ, A Trinh sẽ bảo vệ tỷ, A tỷ đừng sợ…”

 

Khuôn mặt nhỏ bé nóng hầm hập của A vô lực tựa lưng , bàn tay bé xíu siết c.h.ặ.t vạt áo .

 

Ta giật thu chân , lùi vội mấy bước, hoảng hốt hít thở thật sâu, đặt A đang sốt đến hôn mê xuống bờ sông.

 

Ta cúi vốc nước, rửa mạnh một lượt mặt.

 

Sau khi tỉnh táo, gương mặt phản chiếu mặt nước.

 

Rồi giáng mạnh cho một cái tát.

 

“Vệ Từ, ngươi thể tìm c.h.ế.t?” Vừa là câu hỏi, cũng là sự khinh miệt chính .

 

Huyết hải thâm thù còn báo, thể c.h.ế.t .

 

Thu xếp tâm tình, vốc bùn nước, bôi đầy lên mặt.

 

Dọc đường, ít loạn quân cầm chân dung của và A để truy tìm.

 

Trong những ngày , ban ngày đều dẫn A trốn trong mương nước, bãi cỏ rậm, trời dần ửng đỏ, đến chạng vạng tối mới dám tiếp tục lên đường.

 

Ta từng rời khỏi hoàng thành, phân biệt phương hướng.

 

trời, nên lấy tinh tú đường dẫn.

 

Bắc Di vượt Ngọc Môn Quan, từ phương Bắc tràn xuống.

 

Trong loạn thế , nên về .

 

Ta chỉ , tránh xa phương Bắc một chút, một đường xuôi Nam, mới là con đường an nhất.

 

4

 

A vẫn sốt cao mãi lui.

 

Trên đường, gặp một ông lão đang hái t.h.u.ố.c trong núi.

 

Ta lén theo ông, do dự lâu, cuối cùng vẫn bước .

 

Ông thấy thì sững , dịu giọng hỏi: 

 

"Tiểu cô nương từ tới, trời tối thế còn về nhà?"

 

Ta ông, đưa tay mặt.

 

Ông cúi mắt cây trâm bạc trong tay , phần nghi hoặc.

 

Ta dè dặt hỏi: "Lão bá, A bệnh nặng, thể cứu nó ?"

 

Ông đưa tay đẩy trâm bạc trả cho .

 

Ta tưởng ông từ chối, bèn cố chấp đưa : "Xin , xin cứu nó…"

 

Ông lắc đầu, mỉm : "Ta cần trâm của cô nương, nhưng… thể chữa."

 

Ta mừng rỡ như điên, kéo ông thẳng về chỗ giấu A .

 

A giấu trong một đống lá cây.

 

Khi vạch lá , ông thấy mặt mũi đỏ bừng của A , liền vội vã bế nó lên:

 

"Sốt đến thế , tìm đại phu sớm hơn?"

 

Ta c.ắ.n môi ông, ông chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, tự :

 

"Thôi thôi, loạn thế mà còn sống là may mắn lắm ."

Loading...