CÔNG VIỆC LÀM THÊM CỦA BẠN CÙNG PHÒNG - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-04-17 06:44:28
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Một tin nhắn khác đến — có người muốn đăng ký lớp bóng chuyền.
Không có thời gian nghĩ ngợi về chuyện Kỳ Liên nữa, tôi xách đồ ra ngoài nhận đơn gấp.
Lâu rồi không đi dạy, vận động xong cả người thấy sảng khoái.
Tối quay lại ký túc, thấy mặt tôi sưng như mặt chó ong chích, Kỳ Liên nhìn thấy liền làm rơi bát cơm trắng xuống đất.
“Cậu… cậu đi đâu vậy? Mặt cậu sao thế?”
Mặt nóng rát, không cần soi gương cũng biết sưng cỡ nào.
Nhưng tôi không bận tâm.
“Vừa đi làm thêm về.”
Kỳ Liên tiến đến nâng mặt tôi lên, vẻ mặt căng thẳng.
Hoài nek
“Khách làm à?”
Gọi là khách hàng thì nghe hợp lý, sao nghe “khách” mà kỳ vậy?
Tôi thản nhiên:
“Không sao, khách hôm nay hơi dữ, tính nóng một chút.”
“Nhưng cũng không thể… Tôi phải đi tìm hắn.”
Tôi kéo Kỳ Liên lại:
“Không cần, không phải cố ý đâu. Còn nhỏ mà, đã bồi thường tiền rồi.”
Khách hôm nay là một đứa trẻ.
Nó không muốn học bóng chuyền mà muốn chơi yoyo, cãi nhau với mẹ, ném bóng bay trúng mặt tôi.
Mẹ nó xin lỗi tôi, rồi bồi thường hai nghìn tệ.
Không làm gì mà được bảy nghìn, tôi vui c.h.ế.t mất!
Kỳ Liên nhìn tôi đầy xót xa:
“Sao cậu lại tiếp tục làm cái công việc đó? Tôi cho cậu tiền.”
Tôi bĩu môi:
“Có tiền mà không kiếm là đồ ngốc đấy.”
Cậu ấy hỏi tôi:
“Vì sao không nhận tiền của tôi?”
Rồi lại cúi đầu thì thầm:
“Có lẽ tôi kiếm được quá ít, không đủ cậu xài.”
Tôi bỗng nhớ tới chuyện sau khi thấy cậu ấy lên xe của bà cô kia, lại nói mình đi làm thêm.
Cùng phòng với nhau, khuyên được thì khuyên.
Kỳ Liên đẹp trai như vậy, đúng là dễ bị phụ nữ lớn tuổi để ý.
Mà hoàn cảnh của cậu ấy lại không tốt, không chắc có thể chống lại được cám dỗ.
Tôi cẩn thận dò hỏi:
“Kỳ Liên, cậu… đừng làm cái công việc đó nữa được không?”
Cậu ấy kinh ngạc hỏi lớn:
“Tại sao?”
“Suỵt!”
Tôi vội giơ tay ra hiệu nhỏ tiếng.
Chuyện này… có đáng tự hào đâu?
Cậu ấy sững người:
“Cậu… nhìn thấy rồi à?”
Tôi khẽ gật đầu:
“Tôi… thấy rồi.”
“Cậu thấy tiền của tôi bẩn?”
“Cũng… không hẳn.”
Cậu ấy hỏi thế tôi biết trả lời sao?
Tôi vò đầu suy nghĩ mãi:
“Kỳ Liên, hay là cậu làm chung với tôi đi? Tôi thấy cậu rất hợp với nghề của tôi đó! Cậu khỏe lắm!”
16
Tôi thao thao bất tuyệt thuyết phục cậu ấy:
“Cơ bụng 8 múi, vóc dáng đẹp, sức lực gấp đôi tôi, khách hàng rất thích kiểu như cậu, lại còn đẹp trai nữa.
“Làm nghề này thì tốn sức thật, nhưng lương cao! Nam sinh như tụi mình nhiều sức mà chưa biết xài vào đâu đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-viec-lam-them-cua-ban-cung-phong/chuong-5.html.]
“Làm nhiều hưởng nhiều, cậu chăm chút cho khách hàng, họ hài lòng thì sẽ quay lại, thậm chí còn giới thiệu người quen nữa!”
Kỳ Liên đứng hình:
“Tôi không làm việc đó đâu.”
Cậu ấy lúng túng nhìn tôi, nhẹ nhàng chạm vào má tôi:
“Tôi cũng không muốn cậu làm.
“Tôi sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó cậu không cần phải…”
Rồi cậu ấy như nhớ ra gì đó:
“Hay là… cậu làm với tôi đi.”
Tới lượt tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi… cũng có thể được phụ nữ lớn tuổi bao nuôi à?
Hay cậu ấy muốn giới thiệu tôi cho người khác?
Hoặc tệ hơn là… dùng chung?
Tôi bàng hoàng.
Kỳ Liên thực sự đã bước vào con đường không lối về này rồi.
Con trai mà đẹp trai quá cũng nguy hiểm thật.
Một bước lỡ lầm là đi sai đường ngay.
Bây giờ còn định kéo tôi theo.
Kỳ Liên thấy tôi không nói gì, bắt đầu thuyết phục tiếp:
“Tuy có hơi bẩn, nhưng cũng là tiền mồ hôi nước mắt.
“Về bản chất cũng giống cậu thôi, đều phải dùng sức.”
Làm vừa lòng các chị già… đúng là cũng tốn sức thật.
Nghĩ vậy… chắc còn mệt hơn dạy bóng chuyền.
Giới các chị già có câu:
“Chọn ông chú — ông có tiền chưa chắc tiêu cho em. Chọn em trai — em có sức là em xài thiệt.”
Kỳ Liên không bỏ cuộc, vẫn cố khuyên tôi:
“Đừng làm nghề của cậu nữa.
“Làm với tôi đi, tôi ra sức, cậu ở bên nghỉ ngơi chơi chơi cũng được.
“Tiền tôi để cậu xài.”
Cậu ấy làm, tôi nhìn?
Thật sự là… phục vụ chung một bà cô?
Tôi tưởng tượng ra cảnh đó mà lạnh cả người.
Tôi run lẩy bẩy, lắc đầu nguầy nguậy:
“Không không không, tôi không làm chuyện đó đâu!”
Tôi đàng hoàng thật thà, không hợp với kiểu đó đâu.
17
Sau đó mấy ngày, tôi mỗi ngày đi dạy thêm về đều khuyên Kỳ Liên “quay đầu là bờ”.
Cậu ấy thì ngày nào cũng về muộn, lại tiếp tục thuyết phục tôi “xuống biển” với cậu.
Tôi về phòng thì người đầy bầm tím, vết đỏ.
Kỳ Liên vừa xoa thuốc cho tôi vừa suýt khóc:
“Cậu theo tôi đi, đừng làm cái nghề đó nữa.”
Tôi vẫy tay:
“Tôi không sao, chỉ là hôm nay khách hơi đông.”
“Mấy người?”
“Sáu người, ở tiệc nhà thuê, party.”
Kỳ Liên gục đầu lên lưng tôi, rơi hai hàng lệ.
Đi sớm về muộn, càng lúc càng cực.
Tôi thấy cậu ấy về phòng, đầu gối thì trầy, quần áo xộc xệch.
Tôi cũng muốn khóc thay cho cậu ấy.
“Kỳ Liên, đừng làm cái nghề đó nữa. Làm nghề của tôi đi! Cậu thực sự hợp lắm!”
Kỳ Liên sống c.h.ế.t không đồng ý.
…
Thấy khuyên không được, tôi đành tránh xa.
Dù trước đây cậu ấy đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi không muốn làm chung nghề đó, cũng không muốn ăn tiền cậu ấy kiếm từ “chị già”.