CÔNG VIỆC LÀM THÊM CỦA BẠN CÙNG PHÒNG - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2025-04-17 06:43:34
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

7

 

Không ngờ bị bóng đập mà sưng thế này.

 

Nam Phối bước vào rửa tay, bị cận, vừa nhìn rõ miệng tôi thì sững lại.

 

“Viên tròn gì mà nóng đến mức làm môi người ta sưng vù thế kia? Viên này chắc chỉ dành cho khủng long ăn thôi!”

 

Tôi định đáp lại thì Kỳ Liên cũng bước vào phòng tắm, nói với Nam Phối:

 

“Tôi có chuyện muốn nói riêng với An Diêu.”

 

Nam Phối rời đi, tôi vỗ vai Kỳ Liên:

 

“Yên tâm, cậu tiết kiệm đủ thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng phục vụ, đảm bảo hài lòng!”

 

Cậu ta đỏ mặt ho khẽ:

 

“Còn vụ hai ông cụ kia, cậu có thể không nhận được không?”

 

“Tất nhiên là không rồi, tôi nhận tiền rồi mà.”

 

Cậu ta có vẻ khó xử:

 

“70 tuổi… cậu không sợ họ giữa chừng…”

 

Cậu ta nghẹn lời.

 

Tôi hiểu ra.

 

Nhỡ đang đánh bóng chuyền mà bị ngã hay va đập gì, đúng là tôi không gánh nổi thật.

 

Lúc nãy nhận tiền đúng là vì tham quá.

 

Tôi gật đầu nghiêm túc:

 

“Thật sự không thể nhận đơn đó, tuổi cao quá, rủi ro lớn, tôi sẽ hoàn tiền.”

 

Kỳ Liên mỉm cười nhẹ nhõm.

 

Tôi bỗng nghĩ đến điều gì đó:

 

“Mà cậu bảo chuyện này Nam Phối không được nghe, lý do là gì?”

 

Cậu ta lại hạ giọng:

 

“Không phải chuyện vẻ vang gì cho cam…”

 

Hoài nek

Dẫn ông cụ chơi bóng chuyền.

 

Mà còn là hai ông cụ bảy mươi tuổi.

 

Nói không vẻ vang thì cũng chẳng đến mức mất mặt.

 

Tôi nhắn lại “TD” trên WeChat, hoàn tiền cho hai ông cụ.

 

“Sức lực để dành cho cậu dùng còn hơn!

 

“Thật ra tôi còn dư năng lượng đấy, hay là—”

 

Tôi tắt điện thoại, ghé sát mặt vào Kỳ Liên:

 

“Xét tình anh em cùng phòng, cho cậu đặc quyền, dùng trước trả sau, bây giờ chúng ta…”

 

8

 

Kỳ Liên dính sát lưng vào tường, giọng run run:

 

“Cậu… cậu chưa kéo khóa quần kìa…”

 

Tôi cúi xuống nhìn, rồi lại tiến gần cậu ta một cách thản nhiên:

 

“Dù sao thì lát nữa cũng phải cởi mà.”

 

Tôi đang chuẩn bị đi tắm đấy chứ.

 

Kéo lên rồi lại phải kéo xuống, phiền phức.

 

Cậu ấy áp sát tường, thở dốc nhẹ.

 

“Tôi… tôi chưa sẵn sàng, lúc nãy là nhất thời bốc đồng thôi…”

 

Tôi cau mày.

 

Học bóng chuyền thì cần chuẩn bị gì chứ?

 

“Không muốn học nữa à?”

 

Cậu ta định huỷ đơn tôi?

 

Người huỷ người, rồi cũng sẽ bị người huỷ lại?

 

Nghiệp đến nhanh thế sao?

 

Kỳ Liên đỏ mặt, không dám nhìn tôi.

 

“… Muốn học.

 

“Cậu chờ tôi, để tôi dành dụm tiền.”

 

Sáng hôm sau ở căn-tin, tôi nhận được chuyển khoản WeChat 375,87 tệ từ Kỳ Liên.

 

Thêm 129,36 tệ nữa qua Alipay.

 

Sao số tiền vừa tròn vừa lẻ thế này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-viec-lam-them-cua-ban-cung-phong/chuong-2.html.]

 

Tôi đang xếp hàng, liền nhắn tin hỏi cậu ta:

 

【Trả góp à?】

 

【Không phải.】

 

【Trả trước?】

 

【Không phải.】

 

【Vậy là gì?】

 

Kỳ Liên nhắn lại:

 

【Cho cậu tiêu.

【Tặng đấy, không nhiều, cứ tiêu trước đi, sau này tôi có sẽ chuyển thêm.】

 

Tôi mù tịt.

 

【Sao lại cho tôi tiền tiêu?】

 

【Vì cậu nói cậu thích tiền.】

 

Kỳ Liên bình thường lạnh lùng, ít giao du, tôi với cậu ta trước đây cũng chẳng thân thiết.

 

Không ngờ “nam thần lạnh lùng” lại kết bạn kiểu này.

 

Lấy tiền ném người luôn chứ gì!

 

Tôi nhắn lại trêu chọc:

 

【Tôi nói tôi thích gì cậu đều cho à? Nếu tôi bảo tôi thích đàn ông, cậu cũng khiêng một ông đặt lên giường cho tôi à?】

 

Kỳ Liên không trả lời nữa.

 

Một lát sau, cậu ta lại nhắn thúc:

 

【Thật đấy, tiêu đi, đừng khách sáo.】

 

Mà tôi vốn chẳng phải kiểu khách sáo gì cho cam.

 

Hồi nhỏ tôi ghét nhất là mấy dịp lễ Tết, mẹ với họ hàng cứ đứng ở cửa kéo qua kéo lại “mang theo gì làm gì, ngại c.h.ế.t đi được”, hoặc giành nhau trả tiền hóa đơn lúc ăn xong.

 

Tình bạn mà, có qua có lại mới thành “bạn”.

 

【Được thôi, đến lúc đó tôi kéo dài thời gian phục vụ cho cậu, không hút cạn sức của cậu thì không ngừng đâu!】

 

9

 

Kỳ Liên lại không trả lời.

 

Cậu ta quả nhiên ít nói thật.

 

Trên người vẫn mang theo nét lạnh lùng xa cách.

 

Dạo gần đây Kỳ Liên bận rộn hẳn lên.

 

Tan học là chẳng thấy bóng dáng đâu.

 

Không chỉ vậy, cậu ta còn hay chuyển cho tôi những khoản tiền lặt vặt.

 

Mỗi lần đều kèm ba chữ:

 

【Cho cậu tiêu.】

 

Nhưng dù bận rộn, tâm trạng của cậu ta dường như lại rất tốt.

 

Mỗi lần ra khỏi ký túc xá đều nhìn tôi với vẻ mãn nguyện, giọng điềm đạm:

 

“Hôm nay không có đơn à?”

 

Tôi: “?”

 

Nếu không phải cậu ta chuyển tiền cho tôi, thì câu này nghe thật đáng ăn đòn.

 

Nhưng hôm nay khác.

 

Tôi vừa nhận cuộc gọi từ ba, tâm trạng trĩu nặng.

 

Tôi đang cần tiền gấp, mấy hôm nay nghỉ rồi, giờ lại phải tiếp tục làm thêm.

 

Cúp máy, tôi lục tìm khách hàng trong điện thoại.

 

“Hôm nay có việc.”

 

Sắc mặt Kỳ Liên khựng lại.

 

“Việc gì?”

 

Tôi an ủi cậu ta rằng khách hàng không phải ông già bảy mươi, đừng lo về vấn đề sức khỏe khi vận động.

 

“Yên tâm đi, không phải ông cụ bảy mươi.”

 

Mặt cậu ta chẳng khá hơn tí nào.

 

“Vậy là ai?”

 

Tôi nhanh chóng lướt đến tài khoản WeChat của khách hàng mục tiêu.

 

“Cặp vợ chồng năm sáu mươi tuổi.

 

“Nghe nói vẫn khỏe mạnh lắm.

 

“Hồi trẻ họ cũng từng làm rồi, có kinh nghiệm, giờ chỉ muốn tìm thêm người chơi cùng.”

 

Loading...