Công Công, Cầu Xin Ngươi Thương Ta - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-03-18 09:19:30
Lượt xem: 2,655

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7

Hoàng thượng nói xong câu này liền rời đi, thậm chí không cho ta cơ hội từ chối.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Vu công công đỡ ta đứng dậy.

“Xuân Hoa cô nương thật có phúc, từ nay về sau sẽ là người của vạn tuế gia. Những chuyện vui đùa ngày xưa, hãy quên hết đi.”

Hắn ta liếc nhìn Phương Đức Bảo bên cạnh, ý tứ trong đó không cần nói cũng rõ.

Phương Đức Bảo cũng tự giác gập người, im lặng định lùi vào nơi ta không nhìn thấy.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.

Nhưng hắn vẫn từ từ rút tay áo khỏi tay ta.

Người do Vu công công sắp xếp đưa ta đi tắm rửa, đốt hương, thay y phục, yên lặng chờ đợi ngày mai Hoàng thượng triệu kiến.

Tất cả mọi người đều biết, Hoàng thượng nói để ta đi làm trù tử, kỳ thực chỉ là cái cớ.

Thiện thực đều đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, chỉ là để ta mặc trang phục cung đình rườm rà bưng lên mà thôi.

Hồng tụ thiêm hương, tố thủ điều canh, đó mới là thứ Hoàng thượng muốn.

*đại khái là vua muốn mỹ nữ đưa cơm mua vui

Khi mọi thứ đã thu xếp xong, Phương Đức Bảo cuối cùng cũng chịu xuất hiện gặp ta lần nữa.

Ta nắm lấy chiếc trâm vàng bên cạnh, ném về phía hắn.

Chiếc trâm sắc bén, để lại một vệt đỏ trên má hắn.

Hắn tiến lên phía trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y phải ta, đè ta lên bàn trang điểm.

“Chủ nhân, ta là thái giám. Thái giám, ngài biết là gì không?”

Phấn son rơi vãi khắp nơi, trong gương đồng phản chiếu đuôi mắt đỏ hoe của hắn.

“Ta không thể làm phu lang của ngài, ngài cũng nên có một tương lai tốt đẹp hơn.”

8

Dòng chữ liên tục lướt qua.

[Chết rồi, cưỡng ép yêu không thành, chúng ta không cứu nổi rồi.]

[Phản công đi! Hắn không có cái đó thì sao, đại nữ nhân chúng ta cũng không có mà. Sướng đâu phải chỉ dựa vào cái đó.]

[Chủ yếu là Hoàng thượng có mà, so sánh thế này thì tự ti quá.]

[Cái đó của Hoàng thượng nhiều người dùng chung, ghê ghê, bẩn bẩn.]

[Dù lời thô nhưng lý không thô... nhưng lầu trên nói cũng thô quá.]

Nhưng thật ra đêm nay chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chiến sự Tây Bắc nổi lên, Đông Nam lại có giặc cướp đến quấy nhiễu, Hoàng thượng xem tấu chương đến tận nửa đêm.

Ta đương nhiên được hưởng ngự thiện của hắn.

Trong lúc vô ý, ta đã ăn hết sạch.

Mãi đến nửa đêm, khi Hoàng thượng xem tấu chương xong, bụng đói cồn cào, mặt tái mét, y lay ta dậy.

Ta không còn cách nào khác, đành chột dạ đến tiểu trù phòng nấu cho y một bát mì dương xuân.

“Ai mà tin được Hoàng thượng lại có thể không no bụng chứ.”

“Quân tử một ngày ba bữa cần phải có chừng mực.”

Ta thì thầm nhỏ thế mà y cũng nghe thấy sao?

Có lẽ vì vẻ mặt quá kinh ngạc của ta, Hoàng thượng khẽ cười.

Y bước lại, tự nhiên đưa tay lên, lau sạch vết tro trên mặt ta.

“Chẳng hiểu vì sao, trẫm mỗi lần gặp ngươi đều cảm thấy gần gũi.”

Nhưng ta chẳng có chút ý định muốn tâm sự với y.

“Có lẽ bệ hạ chỉ là nhớ Tiên Hoàng hậu mà thôi.”

Đúng là hết chuyện để nói, sắc mặt Hoàng thượng lập tức trở nên u ám.

Dòng chữ vô cùng tâm lý phiên dịch cho ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-cong-cau-xin-nguoi-thuong-ta/chuong-3.html.]

[Giả c.h.ế.t đấy, nhớ bạn gái cũ rồi phải không?]

Tiên Hoàng hậu mất sớm, lại vào năm họ yêu nhau nhất, vì thế trở thành vảy ngược không được chạm vào của y.

Ta từng làm rất tốt, bắt chước cử chỉ, thần thái của Tiên Hoàng hậu nhưng chưa bao giờ chủ động chọc giận y.

Nhưng cuối cùng trong lòng ta vẫn muốn hỏi.

Trong vô số lần thân mật như thế, y nhìn vào ai?

Trước đây ta để ý đến quyền thế, địa vị nhưng giờ ta chẳng còn gì để mất, hỏi thì hỏi, tệ nhất cũng chỉ là bị ban c.h.ế.t mà thôi.

Rất lâu sau, đầu gối ta đã bắt đầu sưng đau, y mới lên tiếng:

“Chỉ là dung mạo có chút giống nhau thôi.”

Y quay người rời đi, chỉ để lại bát mì dương xuân đã ăn hết.

Dòng chữ liên tục bênh vực ta.

[Ai bảo Hoàng thượng này tốt, Hoàng thượng này quá tệ, mì thì ăn, miệng vẫn cứng.]

[Ăn không nhiều, không phải ăn hết, còn chút nước, chỉ ăn khoảng bốn mươi phần trăm thôi.]

9

Hoàng thượng dường như thật sự muốn ta làm trù tử.

Những ngày nay, chúng ta vẫn ngủ riêng giường.

Nhưng các nương nương khác trong hậu cung không nghĩ vậy.

Trong mắt họ, mấy ngày nay, ngoài lúc thượng triều, Hoàng thượng đều do ta hầu hạ bên cạnh.

Nhưng Hoàng thượng lại không có ý định sách phong cho ta.

Chẳng mấy chốc, đã có nương nương không kiềm chế được, bị xúi đến gây rối với ta.

“Nghe nói Xuân Hoa cô nương nấu ăn rất ngon, ngay cả Hoàng thượng cũng khen ngợi không ngớt. Đúng lúc nương nương nhà ta gần đây ăn uống không ngon miệng, không biết có thể mời cô nương qua nấu một món khai vị được không?”

E là mời ta qua, rồi lấy ta làm món khai vị.

Ta vốn dĩ chỉ cần tìm cớ từ chối là được, nhưng khi nhìn thấy Phương Đức Bảo vội vã chạy đến từ xa, trong lòng ta chợt nảy ra kế, lời đến miệng lại đổi hướng.

“Vâng, nô tỳ sẽ qua ngay, phiền tỷ tỷ dẫn đường.”

Phương Đức Bảo kéo ta lại, vẻ mặt không giấu nổi lo lắng:

“Trương Xuân Hoa, ngươi điên rồi sao?”

Hắn thấp giọng nói bên tai ta.

“Ý đồ của bọn họ, ngươi không nhìn ra sao?”

Ta cố nén niềm vui trong lòng, bên ngoài vẫn giả vờ lạnh lùng xa cách.

“Ồ? Ý đồ của bọn họ là gì, còn ý đồ của Phương công công là gì? Giờ phút này công công đang lấy thân phận gì để can thiệp vào quyết định của ta?”

Câu nói này thật ra ta đã từng nói ở kiếp trước.

Lúc đó leo lên đến vị trí Dung phi, trên tay ta không biết đã dính bao nhiêu máu,

Phương Đức Bảo muốn khuyên ta dừng tay nhưng ta lại nghi ngờ hắn đã bị người khác mua chuộc để hại ta.

Giờ đây lấy lại phong thái của Dung phi ngày xưa, quả thật có chút không quen.

Nhưng để đối phó với mấy tên phi tử đối thủ cũ này, vẫn là đủ dùng.

10

Khi Hoàng thượng nhận được tin chạy đến, ta đã cùng bọn họ nấu lẩu.

Tiêu Thục phi thích bột ớt với rau diếp cá, Đồng Gia quý phi khẩu vị thiên ngọt, thích tương mè.

Bọn họ nếm thử đều tỏ ra ngạc nhiên thích thú.

“Rất ngon, nhưng làm sao ngươi biết được khẩu vị của từng người chúng ta?”

Ta duy trì nụ cười khiêm tốn.

Dòng chữ lướt qua trên đỉnh đầu các nàng.

[Theo kịch bản gốc, nữ chính vốn phải là kẻ thù không đội trời chung của các người.]

[Kẻ thù truyền kiếp chính là kẻ thù truyền kiếp, kẻ thù truyền kiếp không thể biến thành bạn ăn lẩu được.]

Loading...