Công Công, Cầu Xin Ngươi Thương Ta - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-03-18 09:19:28
Lượt xem: 1,158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó, Phương Đức Bảo cũng sẽ không để ta ôm hắn như thế này, hắn chỉ biết quỳ dưới chân ta, cúi đầu xuống đất.
Thật chán chường.
Ngay khi ta nghĩ rằng cuộc sống có thể cứ thế trôi qua một cách qua loa, Phương Đức Bảo đã lên tiếng.
“Nằm lười đủ rồi, chúng ta hãy thương lượng một mốc thời gian, đi vô tình gặp Hoàng thượng...”
Ta muốn nhắm mắt giả vờ ngủ cũng không kịp nữa, Phương Đức Bảo nghiêng đầu nhìn về phía ta.
“Ta biết ngươi đang tỉnh, ngươi là người phải trở thành quý nhân, không thể lãng phí thời gian trên kẻ nô tài như ta.”
4
Đây chính là nguồn cơn mâu thuẫn giữa ta và Phương Đức Bảo.
Miệng hắn nói rằng mong ta cả đời không thể vươn lên, luân lạc đến nỗi phải làm nương tử đối thực với hắn.
Nhưng khi ta thực sự muốn từ bỏ tất cả, một lòng hướng về hắn, hắn lại rút tay lại.
“Vậy thì đêm nay đi, đêm nay ngươi về dùng bữa, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
Ta nhờ người mua một con gà hoa lau, mượn bếp của ty thiện phòng để hầm.
Phương Đức Bảo là người thôn Hoài, ta đã hỏi thăm đồng hương của hắn, người thôn Hoài rất thích ăn canh gà.
Nhưng khi ta chợp mắt một lúc rồi tỉnh dậy, cả nồi canh gà đã bị ăn sạch.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Kẻ thiên đao vạn quả nào dám trộm gà của ta!”
Ta cầm xẻng hét ầm lên, Vu công công ngự tiền Hoàng thượng ngay lập tức bịt miệng ta lại.
“Ôi chao, ngươi không nên nói những lời như vậy.”
Dòng chữ bay qua trước mắt ta:
[Trương Xuân Hoa, khai hỏa phát s.ú.n.g đầu tiên chống đế quốc, chống phong kiến!]
[Khắp thiên hạ, đâu chẳng là gà của vua, Hoàng thượng của chúng ta ăn một con gà thì có sao đâu.]
Ta gần như có thể đoán được, con gà này đã c.h.ế.t trong miệng của ai.
Ta lập tức quỳ xuống, bắt đầu nhận lỗi.
“Nô tỳ có tội, nô tỳ đáng chết, ngài ăn vui vẻ là được, nô tỳ xin lui.”
Ta không định cho hắn ta thời gian phản ứng, vén váy lên chuẩn bị bỏ chạy, kết quả ngay phút sau đã bị người ta túm lấy cổ áo kéo lại.
Tiếng cười khẽ của nam tử vang lên sau lưng ta.
“Ngươi là cung nữ của cung nào, sao vừa thấy trẫm đã muốn chạy? Trẫm đâu có ăn thịt người.”
5
Thành thật mà nói, Hoàng thượng trông rất đẹp trai.
Mày kiếm mắt sáng, phong lưu phóng khoáng, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ, trời sinh tướng mạo đa tình.
Nếu không kiếp trước dù biết mình chỉ là một thế thân, ta cũng sẽ không sinh ra nhiều vọng niệm đến tận cùng như vậy.
Hy vọng một ngày nào đó khi y nhìn ta, sẽ thấy được Trương Xuân Hoa thật sự.
Chứ không còn là thông qua ta, để nhìn một người khác nữa…
Nhưng lúc này khi ta nhìn y…
Những bất mãn, không cam lòng của kiếp trước, dường như thật sự đã tan biến theo gió.
Khi y lại lộ ra vẻ mặt hoài niệm ấy, trong lòng ta cũng không còn dâng lên cảm giác chua chát nữa.
“Ngươi trông... rất giống một người quen cũ của ta.”
Ta cung kính dập đầu.
“Đó là phúc phận của nô tỳ.”
Dòng chữ không ngừng nghỉ, thậm chí tăng lên gấp bội:
[Rốt cục là phúc hay là nghiệt của tôi đây!]
[Tình ái và hồi ức những năm nay, chung quy chỉ là gửi sai người.]
[Thuần Nguyên tân thủ +1.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-cong-cau-xin-nguoi-thuong-ta/chuong-2.html.]
Dù có một số từ không hiểu nhưng ta cũng biết, dòng chữ đang nói, ta chỉ là một thế thân mà Hoàng thượng tìm kiếm.
Giá như kiếp trước ta có thể nhìn thấy những điều này thì tốt biết mấy, cũng sẽ không ếch ngồi đáy giếng, một mực đi đến cùng như vậy.
Thế nhưng lần này, Hoàng thượng nhìn ta, lại nói thêm một câu.
“Nhưng nàng ấy không giỏi nấu nướng, điểm này thì khác với ngươi.”
Khi y nói câu này, không hề có ý trách móc, ngược lại là giọng điệu tán thưởng, khiến ta có chút kinh ngạc.
Dù sao kiếp trước cũng đã từng làm phu thê, ta cũng từng nấu ăn cho y.
Tiểu trù phòng cẩn thận hầm mấy canh giờ nồi canh gà.
Nước canh trong vắt, xương xắn nhẹ nhàng rơi ra.
Thế mà hắn lại đập bát, quát ta không tự rõ thân phận của mình.
Nước canh b.ắ.n lên mu bàn tay ta, cảm giác bỏng rát kéo dài suốt mấy ngày.
Nồi canh lần này không phải hầm cho y, thế mà y lại ăn hết sạch, vui vẻ hỏi ta muốn ban thưởng gì.
Người sáng suốt đều biết, đây là đang cho ta cơ hội.
Lẽ ra ta nên tỏ ra e thẹn, nói rằng chẳng mong cầu gì, chỉ muốn được đến hầu hạ Hoàng thượng.
Sau đó lặp lại số phận của Dung phi kiếp trước.
Có lẽ lần này khởi đầu tốt đẹp như vậy, Hoàng thượng sẽ dành cho ta thêm chút ân sủng.
Nhưng ta chỉ liếc nhìn Phương Đức Bảo đang quỳ phía sau, rồi mở miệng nói với giọng điệu kiên định hơn.
“Vậy Hoàng thượng có thể ban thưởng cho nô tỳ một con gà hoa lau được không?”
6
Mọi người ở đây đều sửng sốt.
Vu công công sốt ruột nhắc nhở ta:
“Xuân Hoa cô nương! Đây là ân sủng của Hoàng thượng, ngươi chỉ xin một con gà hoa lau thôi sao?”
“Gà hoa lau đắt lắm, mất những hai văn tiền! Nô tỳ làm việc ở ty thiện phòng, mỗi tháng lương chỉ có mười văn tiền, mà con gà này... nô tỳ định hầm cho người thương bồi bổ cơ thể.”
Con gà tuy rẻ nhưng tấm lòng của ta là vô giá.
Hoàng thượng nhướng mày, cười hỏi ta:
“Ngươi có người thương rồi sao? Là người ở cung nào vậy? Hay là nói dối để lừa trẫm?”
Ta vội kéo Phương Đức Bảo đang quỳ phía sau ra.
Đầu gối Phương Đức Bảo như muốn chôn xuống đất.
“Trương Xuân Hoa! Trương Xuân Hoa! Ngươi điên rồi! Ta nào có phải người thương của ngươi đâu.”
Ta áp sát vào tai hắn, thì thầm như ác ma.
“Nếu ngươi không nhận, ta sẽ phạm tội khi quân, tạch.”
Ta làm động tác cắt cổ.
“Đầu ta không còn nữa, cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, biết ăn biết cười này ấy, công công nỡ lòng sao?”
Cuối cùng, Phương Đức Bảo thấy c.h.ế.t không sờn quỳ cùng ta trước mặt Hoàng thượng.
Dòng chữ cười điên.
[Cung nữ ngang ngược cưỡng ép yêu, công công chạy đằng trời.]
[Công công: Không biết gì cả, nàng ấy cứ hô người thương rồi kéo ta quỳ ra đây.]
[Có ai quan tâm cái tình tiết lệch lạc này không? Còn ai nhớ đây là truyện cung đấu chứ?]
Nhưng Hoàng thượng chỉ lơ đãng nghịch chuỗi hạt trên tay, thậm chí không ngẩng đầu lên, khẽ cười nói:
“Hóa ra là một thái giám, làm cũng chẳng nổi.”
Ta cảm nhận được Phương Đức Bảo bên cạnh, vai hắn đột nhiên sụp xuống.
Ta muốn đứng lên tranh luận vài câu nhưng lại bị hắn giữ chặt không cho động đậy.
Hoàng thượng ném chuỗi hạt châu vào lòng ta.
“Bên cạnh trẫm thiếu một trù tử hợp khẩu vị, ngày mai ngươi đến hầu bên trẫm đi.”