Công Công, Cầu Xin Ngươi Thương Ta - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-03-18 09:19:26
Lượt xem: 869

[FULL] Công Công, Cầu Xin Ngươi Thương Ta

Tác giả: Diêu Kỳ

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Khi ta đang ở Ngự Hoa viên, đang đợi để “vô tình” gặp Hoàng thượng, trước mắt ta xuất hiện một dòng chữ.

[Nữ chính hồ đồ quá, Hoàng thượng chỉ coi nàng là thế thân, Phương công công mới là chân ái.]

Ta xoay người, vén váy chạy, kết quả đ.â.m sầm vào lòng Phương công công.

Hắn cúi đầu, âm trầm nhìn ta. Dòng chữ lại hiện lên.

[Mau quỳ xuống nói lời thoại! Công công, cầu xin ngươi thương ta. Hắn sẽ giúp cô đánh bại cả hậu cung.]

1

Trời mưa to.

Vì vậy, Phương Đức Bảo không nhìn thấy nước mắt trên mặt ta.

Hắn chỉ nghĩ là ta nhát gan sợ hãi.

Hắn thở dài, cuối cùng vẫn dịu giọng dỗ dành ta.

“Chuyện gì thế, tiểu tổ tông của ta, Hoàng thượng đang ở đằng kia, ngươi chạy đi đâu vậy?”

Đây là điều chúng ta đã bàn bạc từ sớm.

Hắn chọn cho ta bộ váy áo màu xanh lam mà Hoàng thượng thích nhất.

Sắp xếp cho ta đứng chờ ở Ngự Hoa viên từ sớm, nơi Hoàng thượng và Tiên hoàng hậu gặp nhau lần đầu.

Với dung mạo giống Tiên hoàng hậu đến bảy phần, việc được sủng ái là chuyện dễ như trở bàn tay.

Kiếp trước ta đã làm như vậy, cũng leo lên đến được vị trí Dung phi.

Nhưng lúc này ta chỉ cúi đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Phương Đức Bảo.

“Chân bị trẹo, không đi được nữa, để ngày khác đi.”

Một cái cớ rất không thành thật.

Phương Đức Bảo lập tức trầm mặt.

Đúng lúc đó, dòng chữ lại hiện lên:

[Công công đừng giả vờ nữa, rõ ràng đang vui thầm.]

[Người ta không đi gặp Hoàng thượng, vui điên chứ gì?]

[Mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi lo liệu, kết quả vợ nói không đi là không đi, hình phạt cũng chỉ là không che ô cho nàng, công công thật sự yêu nàng rồi.]

Phương Đức Bảo tức giận hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Ta nhấc chân muốn đi theo nhưng không còn sức lực, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Hình ảnh cuối cùng là Phương Đức Bảo vội vàng chạy về phía ta.

Ta sốt cao mấy ngày liền, trong mơ lặp đi lặp lại những hình ảnh kiếp trước.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra mình là nữ chính trong một cuốn truyện cung đấu.

Sau khi tình cờ gặp Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên và được sủng ái, ta bắt đầu dần dần hắc hóa.

Thậm chí còn hại c.h.ế.t Phương Đức Bảo, người luôn trung thành với ta.

Cuối cùng chính ta cũng phải chịu kết cục bi thảm.

Không hiểu sao, sau khi chết, ta lại trùng sinh trở về ngày ở Ngự Hoa viên.

Ta biết Phương Đức Bảo trung thành với ta nhưng ta chưa từng nghĩ hắn yêu ta.

Bởi vì hắn luôn nhắc nhở phải leo lên cao bên tai ta.

“Chủ nhân một bước lên mây xanh, những kẻ hạ nhân chúng ta mới có cơ hội hưởng chút phúc lộc, phải chứ?”

Ta tưởng hắn chỉ lợi dụng ta nên đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của hắn khi ta nói không đi.

Nhưng kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí lúc này, hắn còn khom lưng bên ngoài, sắc thuốc phong hàn cho ta trên bếp đất nhỏ.

Ta vừa mở miệng muốn gọi hắn vào, kết quả lại thấy một đôi hài màu vàng sáng bước tới.

Ta nhắm nghiền hai mắt, ngả đầu xuống giả vờ ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-cong-cau-xin-nguoi-thuong-ta/chuong-1.html.]

Không phải, tại sao Hoàng thượng lại ở đây?

2

Dòng chữ mừng như điên.

[Hoàng thượng: Thấy mỹ nhân có thể không quan tâm, nhưng trong Ngự Hoa viên có cung nữ ngất xỉu sẽ khiến trẫm bị mang tiếng là đối xử tệ với hạ nhân.]

[Sao lần đầu nữ chính gặp Hoàng thượng lại theo kiểu này, đúng là phong cách lãnh đạo Tử Cấm Thành đến thăm hỏi nhân viên bị ốm.]

May mắn là Hoàng thượng không ở lại lâu, sau khi dặn dò Phương Đức Bảo chăm sóc ta chu đáo thì rời đi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Phương Đức Bảo bưng một bát thuốc đến trước giường ta.

“Đừng giả vờ nữa, Hoàng thượng đi rồi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Phương Đức Bảo không hiểu tại sao ta lại tránh mặt Hoàng thượng như vậy.

Ta vô thức khuấy khuấy thứ thuốc đen sì trong bát.

“Nếu ta nói, hắn đã từng g.i.ế.c ta thì sao?”

Một loạt dòng chữ lướt qua:

[Mướp đắng vẫn là quả thôi! Chẳng qua là đôi bên cùng hành hạ nhau.]

[Đỉnh đỉnh, ngon ngon ngon.]

Lộn xộn gì vậy...

Phương Đức Bảo sờ trán ta, rồi lại sờ trán mình.

Vẻ mặt đó rõ ràng là nghi ngờ ta bị sốt đến mức hóa điên.

Ta biết không thể nào giải thích với hắn chuyện sống lại kỳ quái này.

Hắn cũng sẽ không hiểu, ta chỉ vì một giấc mộng mà từ bỏ cơ hội leo lên cành cao.

Và dường như dù ta có thay đổi lựa chọn, không chủ động gặp Hoàng thượng thì Hoàng thượng và ta vẫn sẽ gặp mặt nhau.

“Thôi được rồi, ngươi uống thuốc trước đi.”

Phương Đức Bảo không chịu nổi cái kiểu lề mề của ta, liền giật lấy bát thuốc từ tay ta.

Nhìn hắn cẩn thận nếm thử nhiệt độ thuốc, ta chợt nhớ dòng chữ nói hắn luôn khẩu thị tâm phi.

Thế là ta không nhịn được mà hỏi thẳng.

“Phương Đức Bảo, có phải ngươi thích ta đúng không?”

Hắn phun nguyên ngụm thuốc trong miệng vào mặt ta.

Ồ, đắng ghê.

3

Phương Đức Bảo nghi ngờ ta thật sự bị sốt đến mức hóa điên.

Ta không còn ngày ngày nghiên cứu lễ nghi, ngấm ngầm dò hỏi sở thích của Hoàng thượng nữa.

Thậm chí ta còn buông thả đến mức mỗi bữa ăn đều ăn thêm một cái đùi gà, xoa xoa cái bụng tròn rồi nằm ườn trên giường.

Phương Đức Bảo tức giận đến mức gào thét chói tai.

“Trương Xuân Hoa! Rốt cục bao giờ ngươi mới chịu để tâm vào chính sự?”

“Ngày mai, ngày mai chắc chắn sẽ làm.”

Ăn no rồi dễ buồn ngủ, giọng ta càng lúc càng nhỏ dần.

Phương Đức Bảo muốn kéo ta dậy, ta liền nằm sấp lên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, tìm một tư thế thoải mái rồi cọ cọ.

“Ngày mai chắc chắn... chắc chắn sẽ leo lên long sàng...”

“Không biết xấu hổ!”

Phương Đức Bảo miệng thì mắng ta nhưng trên người lại không có động tĩnh gì, thậm chí còn để mặc ta nằm sấp trên lưng hắn mà ngủ thiếp đi. Hắn còn sợ đánh thức ta nên đổi tay lật sách.

Dòng chữ cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường:

[Chưa từng thấy nữ chính nào bê tha như này! Cốt truyện này sẽ tiếp diễn thế nào đây!]

[Câu "Chắc chắn ngày mai" của Tiểu Xuân Hoa cũng giống như những video tập thể dục mà tôi lưu lại, cứ để trong mục lưu trữ rồi bám bụi thôi!]

Nhưng ta lại cảm thấy chẳng có gì là không tốt.

Vào thời điểm này kiếp trước, ta đã trở thành Đáp Ứng tiểu chủ.

Trời chưa sáng đã phải trang điểm để vào cung thỉnh an hoàng hậu, đối phó với những chiêu trò của các nữ nhân khác, ăn trưa nhiều hơn hai gắp đã bị ma ma nhắc nhở.

Loading...