Công chúa đến bản rồi kìa! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-25 16:26:00
Lượt xem: 53
Nhị đương gia nhặt một nữ nhân ở chân núi.
Cả rách rưới, còn què một chân, nhưng cứ khăng khăng là công chúa.
“Thật đó!” Nàng thấy chúng tin thì lập tức giơ ba ngón tay thề thốt với trời đất, nàng là Khương Trầm Ngư, Thập Nhất công chúa của Khương Quốc, đường chạy nạn về phương Nam cùng Tam ca cẩn thận ngã khỏi xe ngựa, đó gặp Nhị đương gia, mặt dày mày dạn theo chúng về trại.
A nương của tin, cái thời ném một viên gạch , trúng bảy thì sáu đều tự xưng là công chúa.
Không gì khác ngoài nâng cao phận của bản mà thôi.
Lúc Thập Nhất mới đến cũng .
Cả rách rưới như một kẻ ăn mày, mà vẫn giữ bộ dạng kiêu ngạo của công chúa, chờ hầu hạ.
“Các ngươi thấy quỳ xuống?”
“Cái gian phòng ẩm thấp nhỏ, còn nhiều chen chúc ngủ cùng thế ư?”
“Hừ! Đây là thứ ăn ?”
Đến thứ ba nàng phun thức ăn xuống đất, A nương cuối cùng cũng nhịn nổi, giật phắt bát cơm của nàng cất : “Không ăn thì đừng ăn!”
Lúc đó Thập Nhất vẫn còn vẻ kiêu ngạo của một nàng công chúa, dỗi hờn : “Không ăn thì ăn!”
đến tối, bụng nàng réo ầm ĩ vì đói, trằn trọc ngủ .
Nhà nhỏ đông, đều chen chúc một cái giường, tiếng bụng nàng kêu càng chói tai.
“Tiểu Lục!”
Ta giả vờ chết.
Nàng ở chăn lay mạnh : “Ngươi còn gì ăn , thật sự đói chịu nổi .”
Ta mềm lòng, từ gối lôi nửa củ khoai tây.
Thập Nhất bĩu môi, vẻ mặt đầy ghét bỏ, nhưng ăn ngon hơn bất cứ ai.
Vừa ăn nàng bình luận: “Thứ ngay cả cung nữ thấp kém nhất trong cung của cũng ăn, , ngay cả lũ mèo trong cung nuôi cũng thèm ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-den-ban-roi-kia/chuong-1.html.]
Nàng nhiều quá, cũng khơi dậy chút hứng thú, khe khẽ hỏi nàng: “Tỷ thật sự là công chúa ?”
“Cái còn thể giả ?” Nàng nheo mắt, cố kéo kể về những ngày tháng của nàng trong cung.
Nàng càng kể càng hăng.
“Tỷ , mèo trong cung tỷ cũng ăn, chúng nó ăn gì?” Ta nhớ trong làng cũng mèo, bình thường chúng nó ăn cơm thừa canh cặn, gì ăn nấy, cho gì ăn nấy.
Năm đó đại hạn, rễ cỏ, vỏ cây, vì một nắm đất Quan Âm mà hàng xóm láng giềng thể đánh sứt đầu mẻ trán, thật sự thể tưởng tượng nổi, củ khoai tây ngon lành như mà ngay cả mèo cũng ăn?
Thập Nhất nghẹn đến trợn trắng mắt, đ.ấ.m n.g.ự.c cho thuận khí, ngắt quãng : “Nó kén ăn lắm, ăn thịt chỉ ăn miếng mềm nhất ở ức gà trĩ thôi. Chỗ khác, nó liếc mắt cũng thèm.”
“Gà trĩ?” Ta bất giác nuốt nước bọt. Ta nhớ khi phụ còn sống, ông vất vả lắm mới đánh một con gà trĩ từ núi về, là sẽ chôn hầm, đợi đến sinh thần của thì ăn.
“Sau đó thì ?” Thập Nhất hiếm khi quan tâm chuyện của khác, nhưng lúc chút tò mò về câu chuyện của .
Ánh mắt phần u ám: “Sau đó đợi đến mùa đông, quân Kim tới, phụ chỉ kịp giấu , ông và a nương của , cùng những khác trong làng, lương thực trong hầm, đều chúng mang hết, chẳng còn gì.”
“A nương của ngươi cũng…” Thập Nhất ăn nổi nữa.
Ta gật đầu, giọng càng ngày càng nhỏ: “Họ , nữ nhân thời loạn lạc gọi là nữ nhân, mà gọi là ‘dê hai chân*’.”
*Cách gọi đầy xúc phạm, ví von phụ nữ như súc vật, thường dùng trong bối cảnh loạn lạc, chiến tranh, để về việc phụ nữ coi rẻ, đối xử tàn nhẫn như chiến lợi phẩm.
Thập Nhất hiếm hoi ngẩn một lúc, giọng điệu còn vẻ nhanh nhẹn như : “Người nhà của cũng đều…”
Quân Kim đại phá đô thành, bộ hoàng thất Khương Quốc đều bắt đến phương Nam.
thể giống , quý tộc thời loạn cùng lắm chỉ là tù binh, còn bách tính thì hóa thành lương thực, ngay cả mạng cũng giữ nổi.
Đều thảm, nhưng nếu nhất định so sánh, thì vẫn là chúng , những dân thường, thảm hơn một chút.
Nàng lắc đầu, phấn chấn : “ , Tam ca của đến phương Nam, đợi giành giang sơn, sẽ là công chúa, đến lúc đó sẽ ban cho ngươi cả một xe gà trĩ.”
“Thật !” Một xe gà trĩ đó, miệng cứ ứa nước miếng vì thèm.
Thập Nhất kiêu ngạo ưỡn ngực, ngẩng đầu cao như một công chúa: “Chuyển bổn công chúa , bao giờ là giả!”
“Công chúa cứt!” Nàng còn xong, đầu a nương của búng một cái rõ kêu. A Nương ném cái giỏ rách rưới đến mặt nàng, trừng mắt chỉ huy cả hai chúng : “Còn mau việc, ở đây mà lười biếng!”