4.
Liễu Ngọc sững , cố tỏ thản nhiên bước lên rót rượu cho Cảnh Đình
【Bệ hạ còn uống rượu say , lấy vi thần đùa?】
Khi rượu đầy, tiếp:
【Liễu Ngọc, Bệ hạ thấy mãi sân, đến cơ hội đoạt giải cũng , nên mới trêu chọc đó, còn mau thi tài .】
Liễu Ngọc vội với Cảnh Đình:
【Vi thần ngay đây.】
Khi ghế chỉ còn và Cảnh Đình, ngài chỉ cúi đầu chén rượu, khi đưa tay tưởng chừng nhấc chén lên, giây tiếp theo đầu ngón tay khẽ dùng sức, ấn đổ chén rượu, rượu theo mép bàn nhỏ giọt xuống vạt áo ngài.
Ở đây tai mắt đông , tiện tự lau giúp, đành đưa khăn tay.
Cảnh Đình nhận lấy, lau qua loa vài cái, nhưng cũng trả khăn cho .
Ngài cuối cùng cũng lên tiếng
【Vừa trẫm bảo nàng giúp đỡ ?】
Ta ngừng dò xét sắc mặt Cảnh Đình
【Ngài hỏi Liễu Ngọc như , cũng trả lời .】
【Được thôi, nàng trả lời .】
Ta ngơ ngác:
【Hòa ly? Vậy nên với Thái hậu là cơm ở phủ Hầu tước cứng quá nghẹn, là vườn lớn bằng trong cung nên thích?】
Nhắc đến Thái hậu, nhớ đến lời bà với khi Cảnh Đình rời cung—
【Ai gia dù cũng nuôi ngươi mấy năm, gả ngươi đến Liễu phủ, trong lòng tự nhiên trăm kiểu nỡ. Chỉ là lời Hoàng đế hôm đó ngươi ở phía cũng thấy , ngài lập ngươi Hậu, nhưng tính cách ngươi quá nhu mì, nếu ở Trung cung, sẽ chịu nhiều khổ cực. Thực nếu Hoàng đế phong ngươi phi, ai gia sẽ hai lời, nhưng xem quyết tâm của Hoàng đế lúc , bất kể tiên phong ngươi gì, quá nửa năm, cuối cùng cũng sẽ giao Phượng ấn cho ngươi.】
Khi hồn, phát hiện Cảnh Đình đang với vẻ như .
【Ta gì đúng ?】
Cảnh Đình lắc đầu, :
【Chuyện phiếm thôi mà, gì đúng sai】
Ngài dậy 【Vạt áo ướt , trẫm đồ.】
Sau khi Cảnh Đình rời , mới phát hiện ngọc bội của ngài rơi, chắc là lúc nãy lau áo vô tình rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-ra-the-thong-gi-nua-ubnw/phan-4.html.]
Vật dụng của vua thể để thất lạc bên ngoài, nhặt ngọc bội lên, định tìm xe loan để giao cho thái giám chưởng sự.
Nơi xe loan đỗ chút hẻo lánh, lặng lẽ tới, vô tình bắt gặp Liễu Ngọc và trong lòng của , trông Liễu Ngọc vẻ thất vọng.
Người trong lòng của Liễu Ngọc là thứ nữ của một nhà quan tứ phẩm, đây mãi định hôn sự là vì trong nhà chịu hỏi cưới. nếu là cưới kế thê, hôn sự thể sẽ thành.
Ta đột nhiên hiểu rõ hơn tâm tư của Liễu Ngọc, chịu giúp Cảnh Đình thành chuyện hoang đường đêm động phòng hoa chúc, chính là vì rõ và sẽ thể bên lâu dài.
Trong lúc miên man suy nghĩ, bất giác đến xe loan. Ta hiệu cho thái giám đừng kinh động trong xe, đó mới trả ngọc bội.
Thái giám lên tiếng, nhưng ngay khi ông đưa ngọc bội trong, kéo .
【Nàng chậm hơn trẫm dự đoán một chút.】
Cảnh Đình y phục xộc xệch, đai lưng nửa buộc nửa lỏng, vô cùng... đoan trang nghiêm túc.
Ta lập tức hiểu , vội cúi đầu
【Là hoàng cố ý rơi ngọc bội.】
【Trên đường đến đây thấy gì ?】 Giọng Cảnh Đình u uất.
Thấy... hiểu một tầng nữa. Thứ nữ của quan tứ phẩm vốn mời đến những dịp thế , nhưng mặt ở đây.
Cảnh Đình lúc nơi đều nhắc nhở , nảy sinh tình cảm với Liễu Ngọc. Dù ngài cũng chuyện đêm đó rõ chân tướng, nên lo lắng một khi trong lòng cho rằng quan hệ da thịt với Liễu Ngọc, sẽ dần dần nảy sinh tình cảm, huống hồ còn chuyện cầu con kích động ngài.
【Trên đường đến đây, mắt chỉ để ý xem loan giá ở , thấy gì cả.】
【Giả ngốc】 Cảnh Đình vuốt ve tua rua ngọc bội
【Trẫm lười giả vờ với nàng, chỉ một câu, trẫm lúc đầu xúc phạm thánh chỉ của Thái hậu, nghĩa là dùng thủ đoạn hủy bỏ thánh chỉ đó.】
Ta nhớ chuyện mấy ngày , khỏi hỏi:
【Ngài giận ?】
Cảnh Đình trả lời, chỉ :
【Nàng gần đây, trẫm ăn thịt .】
Ta cẩn thận nhích gần nửa tấc, thở của Cảnh Đình trắng trợn bao trùm lấy
【Lừa nàng đấy.】
Đột nhiên ôm lòng, theo phản xạ giãy giụa hai cái, ghì chặt hơn.
【Nguyệt Nguyệt, đừng động, sẽ khác thấy.】 Cảnh Đình .
Ngài đang lo lắng ? tại ngài càng càng vui vẻ?