Lúc tin, cảm giác gì nhiều, dù bao năm qua giữa hai chúng nhiều liên hệ.
nghĩ chúng giống ở chỗ đều đang vùng vẫy để sống.
Chị vì bệnh tật, còn vì ba .
Trong đám tang, gặp ba nhiều năm, tóc họ bạc trắng, cả như hút hết sức sống, đặc biệt là , ôm di ảnh chị thẫn thờ.
Những qua ai cũng khỏi liếc , khi thắp hương xong đều đến vỗ vai và em trai.
“Sau nhớ chăm sóc ba , họ chỉ còn hai đứa thôi.”
Nghe xong, trời, em trai đất, ai lên tiếng.
Mấy bắt đầu xì xầm chỉ trích.
Chẳng cả, dù gì từ nhỏ với em trai cũng dạy dỗ, vốn chẳng giáo dục gì.
Em trai giờ cao hơn mét tám, chỉ là gầy như cây tre.
hỏi nó ăn uống đủ .
Nó gật đầu, bụng thì réo ầm lên.
bộ đồ ngắn cũn nó, lấy điện thoại chuyển cho nó 400 tệ.
Năm xưa nó lén dùng điện thoại dì chuyển cho 200, phát hiện, đánh một trận, dì cũng vì thế mà xóa khỏi danh bạ.
Chuyện đó là khi học đại học, dì mới lén kể .
dì đón em trai về.
đồng ý.
Em cũng kiên quyết chịu cùng.
Nó nếu theo thì thể lục thùng rác, mặt dày ở nhà dì thì ít còn ăn nửa bữa no.
Về khoản “mặt dày”, và nó đúng là cùng một ruột.
13.
Sau khi chị qua đời, ba đưa em trai học lớp 12 về nhà, ngày nào cũng gọi điện tẩy não , bắt khi nghiệp về nhà việc.
Bà , con gái mà ở xa nhà thì , về quê ba giúp đỡ sẽ đỡ vất vả.
Nói như chẳng khác nào chơi.
từ chối.
Mẹ – vốn tính khí bướng bỉnh – bất ngờ dịu dàng.
Bị cúp máy cũng giận, vẫn kiên trì gọi mỗi ngày.
Mười cuộc chỉ bắt một, hai cuộc, chỉ để xem bà định gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-phai-biet-dieu/8.html.]
nhanh chóng hối hận, vì gọi chỉ để than về thăm họ, hoặc than em trai lạnh nhạt với họ.
“ gọt xoài, cắt nhỏ mang phòng cho nó, mà nó ăn miếng nào, còn đổ hết !”
Mẹ nức nở, mắng em trai nổi loạn.
tò mò hỏi: “Mẹ nó dị ứng xoài ?”
Bà sững : “Nó... nó dị ứng xoài ? Nó chẳng thích ăn xoài ?”
“Đứa nhỏ , gì chứ?”
bụng nhắc bà, thích xoài là chị, cúp máy.
Sau khi thi đại học, em trai mặc kệ lời can ngăn của ba , cũng đăng ký học ở một trường cách nhà mấy ngàn cây như .
Ba luân phiên gọi, bắt khuyên nó.
Khuyên cái gì? Khuyên thế nào?
Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ.
Khi chúng cần nhất, các ở đó, giờ thì muộn .
Sau khi nghiệp, ở thành phố, mặc dùng đủ chiêu trò dụ dỗ, cũng về.
Năm thứ hai , và bạn trai đại học đăng ký kết hôn.
Ban đầu định báo cho , nhưng Hữu Hữu khuyên: “Cậu ngốc ? Kết hôn mà lấy bao lì xì ? Dù gì cũng trốn chuyện nuôi dưỡng họ, đừng dại mà từ chối tiền.”
Mẹ tin kết hôn thì suýt nổi điên.
Bà hỏi yêu quê ở , quen thế nào, cảnh gia đình , sính lễ dự định bao nhiêu.
Bà hỏi nhiều, chê bai đủ kiểu, chia tay luôn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
thấy , Hữu Hữu nhờ chị họ điều tra.
Mới ở quê, ba chọn sẵn vài đối tượng xem mắt cho , chờ dịp ép về.
Mẹ thấy thể gần gũi với nữa thì chọn con rể theo ý bà, để lấy cớ níu kéo quan hệ.
Không đúng, là để tiếp tục kiểm soát .
thắc mắc nhiều, đó chặn luôn .
Ba gửi hàng đống tin nhắn dài, kiểu cha chúc phúc thì hôn nhân sẽ bền.
chặn luôn cả ông.
Kết hôn xong, họ cũng tới, lì xì, của hồi môn.
Mẹ , chỉ cần chịu về, bà sẽ chuẩn thứ.
coi lời đó như gió thoảng.