CON GÁI THÌ PHẢI BIẾT NGHE LỜI - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:52:42
Lượt xem: 2,935
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị cười đến nước mắt lã chã:
“Em hiểu lầm rồi… Ý chị là… chỉ có em là tìm được chị thôi.”
Bởi vì chỉ có tôi mới hiểu, chị không phải giả vờ yếu đuối, chị thật sự… không muốn sống nữa.
Tôi không chịu nổi nữa, ôm chầm lấy chị, òa khóc.
Chị vỗ về tôi:
“Không sao đâu… Hoa Hoa, đừng khóc.”
Nhưng tôi không thể kiềm chế được.
Và cuối cùng, chị tôi cũng bật khóc.
Trong đêm khuya, trên cây cầu không một bóng người, hai chị em ôm nhau khóc đến tan lòng nát dạ.
Ai có thể hiểu được nỗi lòng của chúng tôi?
Ai hiểu được sự mệt mỏi, sự tổn thương mà chúng tôi phải chịu đựng suốt bao năm?
Điện thoại của tôi và chị liên tục đổ chuông, nhưng chúng tôi đều không nghe máy.
Khi đã khóc đủ, tôi nói:
“Chị à… chị không thể tiếp tục như thế này được nữa. Chị phải điều trị nghiêm túc. Em không thể mất chị được.”
Cổ họng tôi nghẹn cứng.
Trong cái nhà này, người duy nhất quan tâm đến tôi, là chị.
Vì vậy tôi không thể để chị biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Chị tôi lắc đầu, giọng mê mệt như tro bụi:
“Chị cũng muốn sống tốt… nhưng chị thấy sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả…”
Tôi kéo tay chị đứng dậy:
“Đi, em đưa chị đến một nơi.”
Chúng tôi mỗi người đạp một chiếc xe đạp công cộng, đến một khu chung cư nhỏ.
Tôi dắt chị vào trong, bước đi rất quen thuộc.
Chị hỏi:
“Đây là đâu?”
Tôi trả lời:
“Nhà trọ của em.”
Chị kinh ngạc:
“Em… còn thuê phòng bên ngoài nữa à? Em lấy đâu ra tiền thuê vậy?”
Mẹ kiểm soát rất chặt chi tiêu của tôi, ngoài tiền học và chi phí cơ bản, gần như không có đồng nào tiêu vặt.
Tôi đáp:
“Em tự kiếm tiền.”
“Em kiếm bằng cách nào?”
Tôi nói tiếp:
“Tối nay nghỉ ngơi ở đây đã. Ngày mai em sẽ đưa chị đi kiếm tiền.
Tôi cầm lấy điện thoại của chị, thoát ra khỏi nhóm chat, đồng thời chặn số của ba mẹ.
Tôi tin chắc: muốn cứu chị, không thể trông chờ vào ba mẹ, chỉ có thể trông cậy vào đứa em gái điên này của chị mà thôi.
Sau đó, tôi dùng điện thoại của mình gọi cho ba.
Tôi nói:
“Con đã tìm thấy chị rồi. Để tránh chị lại bị ảnh hưởng bởi những điều tiêu cực, con đã chặn hết họ hàng và cả hai người bên máy chị. Có gì cần, gọi cho con.”
Đầu dây bên kia chuyển sang giọng mẹ tôi, gào lên:
“Tô Thiêm Hoa! Mày đưa chị mày đi đâu rồi? Mau đưa nó về, không thì tao báo công an!”
Tôi lạnh lùng nói:
“Chị ấy vừa nhảy sông, tôi vừa vớt chị lên. Nếu mẹ còn muốn ép chị đến chết, vậy thì báo công an đi. Nhưng tôi sẽ để hai người mất cả hai đứa con gái cùng một lúc!”
Đầu dây bên kia lặng ngắt.
Rồi là giọng ba tôi vang lên:
“Hoa Hoa… ba nghe lời con. Con và chị đừng làm chuyện dại dột…”
Giọng ông nghẹn lại.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi mới biết thì ra ba tôi cũng biết khóc.
Tối hôm đó, tôi và chị ngủ trong căn phòng trọ nhỏ bé của tôi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/con-gai-thi-phai-biet-nghe-loi/chuong-7.html.]
Hai đứa chen nhau trên chiếc giường đơn hẹp, tâm sự rất nhiều.
Thật ra, tôi chưa bao giờ hận chị tôi.
Dù mẹ thiên vị cỡ nào, chị vẫn luôn âm thầm đối xử tốt với tôi.
Chị từng giúp tôi rất nhiều chuyện, không ai biết.
Và giờ đây, đến lượt tôi giúp chị bước ra khỏi hố sâu.
Sáng hôm sau, tôi dẫn chị đi nhập hàng: mua bột mì, hành lá, gia vị.
Buổi chiều, hai chị em đạp xe ba gác đi mở sạp bán.
Tôi nướng bánh hành, bán cho người qua đường.
Lúc đầu, chị tôi còn rụt rè, ngại ngùng.
Thấy tôi bận tối mặt mà vẫn vui vẻ, chị dần thả lỏng, bắt đầu chào khách, thu tiền, trả lại tiền.
Tôi nói:
“Chị biết không, ở đây người ta đặt cho em một biệt danh đấy.”
“Biệt danh gì cơ?”
“Tây Thi bánh hành.”
Chị tôi phì cười.
Tôi cũng cười theo, cười đến rưng rưng nước mắt.
Trong ký ức của tôi, đã rất lâu rồi chị chưa cười thoải mái như vậy.
Từ lâu, chị sống với nụ cười giả tạo, như một chiếc mặt nạ.
Tôi chỉ mong từ hôm nay, chị thật sự biết cười vì hạnh phúc.
Tôi dạy chị cách nướng bánh.
Chị còn vụng về, khách vừa đến là cuống cả tay chân.
Tôi cười xòa để xoa dịu sự căng thẳng của chị.
Bánh hành 5 tệ một cái, nửa ngày chúng tôi bán được 40 cái.
Tối đến, chị ngồi nhìn tôi đếm tiền, ngạc nhiên đến tròn mắt:
“Hai trăm tệ? Thì ra mình cũng có thể tự kiếm tiền được!”
“Ừ.” — Tôi gật đầu.
Kiếm tiền vui lắm mà.
Mùa hè năm đó, tôi dẫn chị đi bán bánh hành, giữa bận rộn, mồ hôi và tiếng cười, chị tôi dần dần thoát khỏi bóng tối của trầm cảm.
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tôi hỏi:
“Chị muốn đi học lại không?”
Chị hơi do dự, rồi nói:
“Chắc là muốn.”
Tôi gật đầu:
“Vậy thì cứ làm điều chị muốn đi. Chị thích học trường dân lập, hay muốn ôn lại để thi lại cũng được.”
“Nếu không muốn học nữa, thì mở tiệm buôn bán nhỏ cũng có thể nuôi sống chính mình.”
“Chị sống sao cho vui là được, đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”
Cuối cùng, chị tôi quyết định đi học lại.
Vì thật ra, chị thích học.
Chị muốn đậu một trường đại học tốt.
Chỉ là… áp lực mà ba mẹ đặt lên vai chị quá nặng nề mà thôi.
Chị tôi đi học lại sớm hơn tôi, bắt đầu năm học mới ở lớp ôn thi.
Một thời gian sau, đến lượt tôi cũng phải chuẩn bị nhập học.
Mẹ bắt đầu giúp tôi thu dọn hành lý:
“Hoa Hoa, mang cái này theo nhé… cả cái kia nữa…”
Tôi cắt ngang:
“Mẹ đừng lo cũng đừng chỉ đạo con. Việc của con, con tự sắp xếp được.”
Mẹ không vui:
“Mẹ có lòng tốt giúp con dọn hành lý, con lại không biết cảm ơn chút nào à?”
Tôi đáp:
“Từ tiểu học đến trung học, lần nào đi học cũng là tự con thu dọn hành lý, quen rồi, không thích người khác xen vào. Mà nếu kỳ này con thi không tốt, mẹ liệu có giúp không?”
Nếu bây giờ người đạt điểm cao là chị tôi, mẹ chắc chắn sẽ xoay quanh chị ấy, chẳng còn hơi sức đâu để lo cho tôi.