2
Lần đầu tiên gặp Phí Dật.
Là năm học lớp 11.
Lúc đó, chuyển trường đến lớp của .
Khi bục giảng tự giới thiệu, thấy ở hàng ghế cuối.
Anh mặc chiếc áo đồng phục xanh trắng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, dáng thẳng thắn, phong thái kiêu ngạo.
Tình yêu của tuổi trẻ chỉ cần một cái .
Để cái đó, đến nhiều năm , khi gặp trong một bữa tiệc xem mắt, đồng ý hẹn hò.
Trước khi hẹn hò, từng thành thật kể với rằng đây yêu một cô gái nhiều.
cô gái rời bỏ để chạy theo tiền bạc và nước ngoài.
Anh hỏi để tâm quá khứ của .
Lúc đó, chỉ mải đau lòng cho cảnh của , bận an ủi .
Vì thế thấy trong mắt , khi kể về câu chuyện đó, một nỗi cô đơn và lưu luyến ẩn giấu.
Để hôm nay, cơ hội bỏ rơi ngay tại lễ đính hôn.
Nghĩ mới thấy, việc lo lắng cho thật đúng là tự khổ !
—--------------
Buổi tối, lầu bỗng truyền đến tiếng ồn ào.
xuống lầu thì thấy ghế sofa là Phí Dật với vẻ mặt đầy áy náy, cùng với bố đang đó im lặng.
cầu thang, họ biểu cảm.
Bố Phí Dật vội vàng dậy mời xuống:
“Tiểu Hà , chuyện hôm nay Phí Dật thực sự đúng. Nó nhận sai lầm và đến đây để xin con .”
Phí Dật cũng lên.
Anh ngước lên , khuôn mặt mệt mỏi, giọng khàn khàn:
“Tinh Hà, chuyện hôm nay… xin !”
Mẹ khoanh tay ngực, lạnh một tiếng:
“Cả một ngày trời, lời xin thật quý giá đấy nhỉ!”
Bố tức giận cầm cốc nước tạt thẳng mặt , sang với bố Phí Dật:
“Cuộc hôn nhân nhà họ Diệp chúng dám trèo cao, mời về cho!”
Nói xong, ông còn định đẩy khỏi nhà.
Cả nhà tràn đầy cơn giận.
Bố Phí Dật thì hổ thẹn.
Còn Phí Dật vẫn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-den-tu-tuong-lai/chuong-2.html.]
Thời gian như ngừng khoảnh khắc đó.
lặng lẽ quan sát màn kịch .
Cho đến khi chiếc đồng hồ treo tường điểm tiếng chuông thứ mười một.
chợt nhớ , đến giờ sắp ngủ.
Thật phiền phức, giải quyết xong ngủ thôi!
lên tiếng cắt ngang khí trong phòng khách: “Đừng ồn nữa!”
Rồi sang Phí Dật :
“Chúng chuyện .”
—----------
Phí Dật theo , đến xích đu trong sân.
Cơn gió đêm thổi qua, xích đu khẽ lay động.
, ngước mắt Phí Dật, giọng nhẹ nhàng yêu cầu:
“Anh thể cúi đầu xuống ?”
Phí Dật ngạc nhiên, dường như hiểu sự bình tĩnh của lúc .
Anh yên mặt , cúi đầu xuống.
Ngay giây tiếp theo, tát thẳng một cái mặt .
Cái tát thật mạnh khiến đầu lệch sang một bên.
Lòng bàn tay cũng thấy đau rát.
vẫy vẫy tay, ngước mắt , nghiêm túc hỏi:
“Cái tát thấy đủ để trả sự nhục nhã chịu ở buổi tiệc đính hôn ?”
Phí Dật trầm ngâm, giọng ngập ngừng:
“Xin , …”
lạnh: “Xin thì tác dụng gì ?”
Anh im lặng một lúc, cố gắng tiến lên ôm :
“Tinh Hà, bây giờ em giận, sai , chúng sẽ tổ chức buổi tiệc đính hôn.”
khoát tay lùi một bước, Phí Duật với vẻ khó hiểu, ngạc nhiên hỏi:
“Anh dựa mà nghĩ rằng sẽ tiếp tục đính hôn với ? Phí Duật, nghĩ là cái gì chứ?”
Phí Duật khựng , thở dài một cách bất lực:
“Chuyện là của . Đợi em bình tĩnh , chúng sẽ bàn chuyện đính hôn . Em hiểu rằng, hai công ty của chúng ràng buộc sâu đến mức nào, thể dễ dàng hủy hôn chỉ vì chuyện ? Tinh Hà, nghĩ đến ba em mà xem, đừng hành động bốc đồng như .”
Khóe miệng cong lên một nụ đầy châm biếm.
Ngay cả khi cố gắng cứu vãn tình hình, vẫn vô thức dùng lời đe dọa.
Vậy, từng thật sự yêu ?