Con Đường Phía Trước - 7
Cập nhật lúc: 2025-06-10 08:09:25
Lượt xem: 9,795
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
08
Anh ta sững người.
“Tối ngày 8 tháng 5, ông nội tôi vẫn đang trên máy bay, chú Vương với cô Vương tan làm rồi, tôi ở nhà một mình.
“Tôi đặt một chiếc bánh kem dâu, nhưng không để ý thành phần.
“Phần nhân của bánh có trộn nước xoài.”
Tôi kể lại một cách bình tĩnh.
“Tôi không biết liệu trong đó còn có thứ gì khác mà tôi bị dị ứng không, nhưng đợt phát tác đó là lần nặng nhất từ trước đến giờ.
“Tôi không thở nổi, chân mềm đến mức không đứng vững.
“Tôi gọi cho anh mấy cuộc, nhưng anh không bắt máy.
“Sau đó tôi gọi 120, trong lúc chờ xe cứu thương, tôi vẫn tiếp tục gọi cho anh.
“Chẳng bao lâu sau xe tới, tôi gần như phải bò ra tận cổng biệt thự để mở cửa cho nhân viên cấp cứu.”
Lục Thời Di ngơ ngác nhìn tôi.
“Khi cả người bị khiêng lên xe cấp cứu, tôi thật sự nghĩ có lẽ lần này mình sẽ chết.
“Lúc xe cứu thương chạy ngang nhà anh, tôi chỉ mong anh sẽ phát hiện ra, chỉ mong anh sẽ đi cùng tôi.
“Tôi thật sự rất sợ bệnh viện.
“Đêm đó, tôi đã nghĩ đến ba mẹ.
“Tôi không muốn c.h.ế.t một mình ở bệnh viện, nên cứ khóc mãi, khóc đến mức bác sĩ phải đến dỗ.
“Mãi đến 12 giờ đêm, tình trạng dị ứng mới dần hạ xuống.
“Tôi từ chối ở lại viện, tự bắt xe về nhà.
“Lúc đó, anh mới gọi cho tôi.”
“Tôi hỏi anh vì sao không bắt máy, anh còn nhớ anh đã trả lời gì không?”
Sắc mặt Lục Thời Di lập tức tái nhợt.
“Anh nói, anh đang ôn bài cùng Trần Hỉ. Để giúp cô ta tập trung, hai người đã thống nhất là không nhìn điện thoại.”
“Tống Đường… Anh không biết, anh thật sự không biết… Nếu anh biết thì nhất định anh sẽ không… sẽ không…”
“Đúng là anh không biết,” tôi nói, “Vì lúc gọi cuộc điện thoại đó cho anh, tôi đang đứng ngay dưới lầu nhà anh.”
Tôi lắc đầu, bật cười khẽ:
“Thật kỳ lạ, lúc gọi mà không ai bắt máy, tôi cũng chẳng thấy sao cả.
“Tôi đâu phải con nít, tự đi bệnh viện cũng chẳng có gì ghê gớm.
“Nhưng đến khi kết nối được, nghe lý do của anh rồi…
“Tôi lại thấy còn khó chịu hơn cả cơn dị ứng kia.”
“Tôi nhìn ánh đèn hắt ra từ sau rèm cửa nhà anh, không hiểu sao lại nhớ đến năm tôi mười lăm tuổi.
“Trên đường đi học, tôi bị một chiếc xe điện đ.â.m vào, đầu bị đập chảy máu.
“Vết thương không lớn, vậy mà anh lập tức bỏ cả trận chung kết Olympic Toán hôm đó, cõng tôi chạy một mạch đến bệnh viện.”
“Tôi còn mắng anh là đồ ngốc, nhưng anh lại nghiêm túc nói với tôi: Tống Đường, em phải nhớ kỹ — chỉ cần em cần, bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ chạy đến bên em.”
“Từ đó tôi bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, anh cũng biết mà, hai năm gần đây tôi lúc nào cũng tự kiểm điểm.
“Mỗi lần cãi nhau, chia tay, tôi đều tự hỏi — phải chăng do tôi quá nóng nảy, do tôi quá bướng bỉnh, do tôi quá nhạy cảm, do tôi đòi hỏi quá nhiều…
“Nhưng khi tôi đứng dưới nhà anh, nhìn phòng anh và Trần Hỉ lần lượt tắt đèn, ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm.”
“Tôi không rõ bắt đầu từ khi nào, anh — chàng trai từng chỉ chạy về phía tôi, đôi mắt đã có hình bóng người khác.
“Anh bắt đầu cùng người khác nói xấu tính cách tôi, bắt đầu vì người con gái khác mà quên mất tôi.
“Nhưng tôi nghĩ, có lẽ đó chính là lựa chọn của anh.
“Tôi sẽ không bao giờ trở thành một Trần Hỉ dịu dàng, nhỏ nhẹ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-duong-phia-truoc/7.html.]
“Mấy chuyện giận dỗi hay tranh cãi giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Giữa ba người chúng ta, cũng không cần phải tiếp tục dằn vặt thêm làm gì.”
Lục Thời Di ngẩn người nhìn tôi.
“Vậy là… ngay từ một tháng trước kỳ thi đại học, em đã định rời xa anh rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh thậm chí còn không nhận ra tôi bắt đầu ít liên lạc hơn. Bởi vì lúc đó anh đang dồn toàn bộ sức lực để giúp Trần Hỉ ôn thi, mặc dù anh biết rất rõ, tôi chưa bao giờ thích cô ta.”
“Không phải! Không phải vậy đâu! Anh chưa từng thích cô ta!
Tống Đường, anh sai rồi, anh thật sự không biết chuyện đêm đó lại nghiêm trọng đến thế.
Nếu biết, anh tuyệt đối sẽ không để em một mình như vậy!”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Tôi lắc đầu.
“Chỉ là bây giờ anh muốn một lời giải thích, thì tôi cho anh biết lý do, vậy thôi.”
“Anh không thích Trần Hỉ, thật sự không thích! Anh chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ là vấn đề giữa chúng ta.
“Anh giúp cô ta ôn bài, ước điểm, chỉ vì thấy hoàn cảnh cô ta đáng thương, tiện tay giúp chút thôi.
“Nếu anh thật sự thích cô ta, thật sự muốn ở bên cô ta, thì tại sao anh lại nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai của hai đứa mình?”
“Tin anh đi mà, Tống Đường.”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Chỉ là vì thương hại thôi sao?”
Tôi rút tay ra, giọng điệu lạnh lùng:
“Lục Thời Di, anh chỉ đơn giản là ỷ vào việc tôi sẽ không rời xa anh, rồi cứ thế hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và sự yêu thích của một cô gái khác. Đừng nói là anh không biết cô ta luôn thích anh.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê:
“Thật ra cũng chẳng sao đâu, anh chỉ là chưa quen mà thôi.
“Trước đây tôi cũng nghĩ mình không thể sống thiếu anh.
“Nhưng như tôi đã nói vào ngày chia tay, thời gian và khoảng cách rồi sẽ làm nhòa mọi thứ.
“Trên đời này, ai rồi cũng sẽ rời xa ai được thôi.”
“Anh không muốn!”
Anh ta siết chặt nắm tay, đột ngột cúi đầu.
“Anh không chia tay! Anh không đồng ý chia tay!”
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Rồi giọt thứ hai.
Giọt thứ ba…
“Tống Đường, đã mười ba năm rồ… Em không thể nói bỏ là bỏ tớ như vậy được. Anh sẽ cắt đứt với cô ta, anh sai rồi, anh sẽ sửa.
“Chúng ta đừng chia tay… đừng chia tay nữa, được không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh ta, trong lồng n.g.ự.c cũng nhói lên một tia đau đớn.
Tôi hiểu — đó là cơn đau xé thịt khi phải từ bỏ.
Anh ta nói đã từng lên kế hoạch cho một tương lai tốt đẹp của hai đứa, chẳng lẽ tôi chưa từng sao?
Nhất Phiến Băng Tâm
Anh ta không hề biết, vào sinh nhật mười tám tuổi của anh, trong chiếc hộp nhạc mà tôi tặng có một cơ quan nhỏ giấu bên trong.
Đó là món quà tôi định sẽ trao cho anh sau kỳ thi đại học, là giấc mơ cả đời tôi dành cho tương lai của chúng ta.
Nhưng giờ, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Lục Thời Di, về đi.”
Tôi lắc đầu.
“Chúng ta… đã không thể quay lại được nữa rồi.”