Con Dao Nhọn Trong Bóng Tối - 06.

Cập nhật lúc: 2024-11-22 02:11:29
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên cạnh, Tiểu Đào với ánh mắt vô hồn, nhẹ nhàng cất tiếng bằng một giọng cực kỳ thoải mái:

 

"Mẹ nói, màu đỏ rất may mắn, m.á.u tươi là thứ tốt lành nhất."

 

Tôi biết, "mẹ" mà con bé đang nói đến không phải tôi, mà là người mẹ khác.

 

Ngô Hồng Cẩm.

 

Quỷ...

 

Lần nữa, thế giới quan của tôi bị chao đảo hoàn toàn.

 

"AHHHHH!!!"

 

Cơn giận dữ, nỗi kinh hoàng, sự hoảng sợ và cảm giác bất lực ùa đến cùng lúc.

 

Tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt trào ra, tôi hét lớn cầu cứu.

 

Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi thật sự sẽ c.h.ế.t mất…

 

07

 

Tiếng hét của tôi đánh thức Tống Uy, anh vội chạy ra khỏi phòng.

 

Thấy tôi đang quỳ gục trên sàn với vẻ mặt kinh hoàng, anh lập tức bật đèn.

 

Ánh sáng tràn ngập căn phòng khách, mái tóc và hơi thở lạnh lẽo của người phụ nữ kia biến mất.

 

Tôi mới có thể thở phào, từng hơi như vừa thoát khỏi cái chết.

 

Tống Uy tiến đến, ôm chặt lấy tôi, vừa vỗ vai tôi trấn an vừa quay sang hỏi Tiểu Đào:

 

"Chuyện gì thế? Sao mẹ con khóc đến mức này? Đã xảy ra chuyện gì?

 

"Tiểu Đào, con làm gì mà giữa đêm không ngủ?

 

"Sao ở đây lại có dao? Với cả sao lại có nhiều sốt cà chua thế này?"

 

Tiểu Đào nhấc con búp bê ma trên ghế sofa lên, ôm vào lòng, giọng điệu thản nhiên:

 

"Mẹ sợ. Con làm mẹ sợ."

 

Tống Uy ngơ ngác, đầy dấu chấm hỏi trên mặt, tiếp tục hỏi:

 

"Con dùng cái gì mà làm mẹ sợ thế?"

 

Nhưng Tiểu Đào không trả lời, lặng lẽ quay về phòng và khóa trái cửa lại.

 

Chỉ có tôi biết, câu nói của con bé ám chỉ "người mẹ khác" — người phụ nữ trốn trong bức ảnh cưới kia.

 

Tống Uy ôm tôi thật lâu, an ủi đến khi tôi lấy lại được một chút bình tĩnh.

 

Tôi run rẩy chỉ vào bức vẽ hình người phụ nữ trên ảnh cưới, nói:

 

"Cô ta! Cô ta lại xuất hiện rồi!"

 

Tống Uy vốn bị cận, anh phải tiến sát lại mới thấy rõ nét vẽ đáng sợ đó.

 

"Đứa nào làm trò đùa quái ác thế này? Vợ đừng sợ, đem cái ảnh này xuống là xong."

 

Anh cau mày, không biết từ đâu lấy ra một thanh thước sắt, dùng sức cạy bức ảnh cưới khỏi tường.

 

Khi bức ảnh rơi xuống đất với một tiếng "rầm", tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thứ tranh ma quái này không thể giữ lại trong nhà được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/con-dao-nhon-trong-bong-toi/06.html.]

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Uy với vẻ biết ơn, nhưng lại thấy khuôn mặt anh tái nhợt, đầy hoảng loạn.

 

Người phụ nữ trong ảnh đã biến mất, còn điều gì có thể khiến anh sợ hãi đến thế?

 

Tôi quay đầu, dõi theo ánh mắt của anh về phía bức tường sau ảnh cưới.

 

Bức tường vốn trắng tinh giờ đây bị ai đó dùng bút chì vẽ lên một hình ảnh phóng to của người phụ nữ.

 

Vẫn là người phụ nữ với mái tóc dài, đôi mắt quyến rũ c.h.ế.t người, đôi môi đỏ rực như máu, tỏa ra bầu không khí u ám, đáng sợ đến rợn người.

 

"Ahhh..."

 

Một tiếng hét bật ra từ miệng tôi, đầy kinh hoàng.

 

Tôi há hốc miệng, không thể phản ứng gì.

 

Ánh mắt của người phụ nữ dường như khóa chặt lấy tôi.

 

Không, không chỉ ánh mắt, mà cả hình bóng cô ta như hiện ra ngay trước mặt, không ngừng lặp lại:

 

"Chết đi… c.h.ế.t đi…"

 

Tôi bị quỷ ám… không còn đường trốn thoát.

 

Tôi không nhớ nổi mình đã vượt qua đêm đó thế nào, chỉ biết rằng sự bàng hoàng kéo dài cho đến khi cảnh sát đến vào sáng hôm sau mới mang lại chút cảm giác an toàn.

 

Một nhóm cảnh sát đến, người thì chụp ảnh hiện trường, người thì lấy lời khai.

 

Tống Uy rất có trách nhiệm, anh luôn giải thích rõ tình hình cho cảnh sát.

 

Một nữ cảnh sát ở bên cạnh không ngừng an ủi tôi, nói rằng đây có thể chỉ là một trò đùa ác ý nhằm trả thù, khuyên tôi đừng suy nghĩ quá nhiều.

 

Trong nhà ngoài ba người chúng tôi, chỉ có cô giúp việc thường xuyên lui tới.

 

Vì cả ba chúng tôi đều đi làm, đi học từ sớm đến tối, nên cảnh sát quyết định kiểm tra camera an ninh và làm việc với công ty giúp việc.

 

Họ tin rằng việc tìm ra người đã vẽ những bức tranh đó chỉ là vấn đề thời gian.

 

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc.

 

Ngôi nhà này không thể ở thêm được nữa.

 

Tôi thu gom đồ của mình và Tống Uy xong, rồi lấy hết dũng khí đẩy cửa phòng Tiểu Đào để dọn đồ cho con bé.

 

Dù Tiểu Đào có bất thường thế nào, tôi cũng không thể bỏ rơi con bé, vì dù sao con vẫn là con ruột của tôi.

 

Trong lúc tôi thu dọn, Tiểu Đào không nói một lời, chỉ ngồi trên ghế đung đưa chân, điềm nhiên như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

Biểu hiện của con bé y hệt lúc cảnh sát đến.

 

Khi dọn đến bàn học, tôi phát hiện dưới chồng sách có một tập giấy vẽ.

 

Tôi rút ra xem thử — là hình vẽ phác họa người phụ nữ kia!

 

Giống hệt hình trên ảnh cưới!

 

Tôi lật từng trang, từng trang một, cả tập giấy toàn là hình của người phụ nữ đó!

 

Vậy những bức vẽ trên ảnh cưới và tường trắng… tất cả đều là do Tiểu Đào vẽ?

 

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Đào với vẻ không tin nổi.

 

 

Loading...