CON CHÓ ĐỘI NÓN MÊ - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-11 03:46:43
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc bóng gầm bàn tách khỏi chân như một vệt mực lỏng. Nó giống bóng ; dài hơn, mỏng hơn, méo như ai đó kéo lệch. Cùng lúc , ngọn đèn dầu chớp liên tục, ánh sáng ngả vàng hắt lên khuôn mặt bác Vương những mảng sáng tối đứt gãy, khiến mặt bác như ghép từ hai gương mặt khác .

lùi , nhưng chân chạm thứ gì mềm mềm. Giật cúi xuống, chẳng gì cả, chỉ một vệt nước nhỏ kéo dài góc phòng, lấp lánh ánh đèn như dấu vết một sinh vật bò qua.

Bác Vương cạnh bàn, tay khẽ vuốt mép gỗ, động tác chậm rãi đến đáng ngờ, như đang tính toán điều gì cụ thể.

“Tiểu Ôn.”

Giọng bác trầm khàn khiến lạnh sống lưng. “Có những chuyện, thì nữa.”

cố bình tĩnh:

“Bác… bác ? Cháu chỉ hỏi…”

“Cháu hỏi nhiều quá.”

Lời bác cắt ngang, khiến n.g.ự.c lạnh buốt, hít sâu. Đèn dầu tiếp tục chớp, cửa dẫn ngoài đóng, cửa bếp khóa từ bên trong bằng một then gỗ mới cài. Không cửa sổ, phòng khách chỉ một lối thoát.

cách đó ba bước, bác Vương thì chỉ cách một.

Chiếc nón lá đặt ghế, dây quai - thứ dây bằng gân khô cứng, còn cuộn mà duỗi thẳng như đang “”.

Bác Vương lên, chậm rãi:

“Lại đây. Bác cho cháu xem thứ .”

Giọng bác đều đều, ánh mắt tối đặc, cố giấu một thứ gì đó giống như bản năng tay.

cố giữ bình tĩnh:

“Dạ… xem gì ạ?”

Bác đáp, chỉ mở hé cửa một phòng nhỏ lùi , qua khe cửa lờ mờ, thấy một vật treo tường: một sợi xích chó, rỉ sét, dính chặt từng mảng lông đen khô cứng.

siết nón, tim dội mạnh lồng ngực, bác , đúng ngưỡng cửa, nở nụ nhạt:

“Vào đây.”

nuốt khan:

“Bác… bác lấy ngoài cho cháu xem ? Trong đó tối quá.”

“Không.” - bác đáp, giọng cho phép từ chối. - “Phải trong.”

lùi nửa bước, bác tiến nửa bước, cách đổi, gian căng thẳng đến mức rõ tiếng m.á.u dồn tai . Và sàn

tách… tách… tách…

tiếng móng cào vang lên, từ gầm bàn, mà từ ngay lưng .

cứng .

“Tiểu Ôn,” bác Vương thật khẽ. “Cái c.h.ế.t của bà tai nạn.”

Tim chùng xuống một nhịp.

“Bà ngã, bệnh, bà quá nhiều, hỏi quá nhiều.”

Ánh mắt bác xoáy .

“Giống cháu bây giờ.”

Tay bác đặt lên vai lúc nào , siết chặt dần.

run lên:

“Bác… bà chủ là… do bác…?”

Ánh mắt bác đổi sắc.

Một tia hung hiểm lộ kịp giấu .

Bác thì thầm:

“…Nếu đúng thì ?”

Đèn dầu phụt tắt, bóng tối đổ xuống dày đặc như chất lỏng, trong khoảnh khắc ánh sáng tắt, thấy tiếng sủa nghẹn:

Gâuu.. gâu. gâu.

Tiếng sủa vỡ vụn như phát từ cổ họng mục rữa, bàn tay vai giật mạnh, trượt tuột xuống. Có tiếng vật gì kéo lê sột soạt sàn, kèm theo tiếng gào của bác Vương.

dám , bản năng thúc giục chạy ngay khỏi đây.

lao đến cửa, bật mạnh chốt, ngay khi cửa hé, một luồng lạnh phả thẳng mặt, đầu, chỉ ôm chặt chiếc nón, lao màn mưa dày như sương vón cục.

Sau lưng , từ căn nhà tối đen, vọng tiếng bước chân lết nhịp:

Tách… tách… tách…

Kèm theo một giọng trầm khàn, rỉ từ họng mục:

“Ôn Ninh chạy...

Mưa vẫn nện xuống nền đất và những bức tường loang lổ hai bên hẻm, tạo thành âm thanh như hàng ngàn móng tay cào lên kim loại. c.h.ế.t lặng khi phía chặn .

Lòng bàn tay tê rần, chiếc nón trong tay run lên theo từng nhịp tim, như thể nó cũng đang sợ hãi. Sự run rẩy khiến đau nhói trong đầu, những ký ức chôn vùi dần ghép nối rõ ràng như một thước phim tua chậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-cho-doi-non-me/chuong-4.html.]

Một gian bếp cũ với ánh đèn vàng, phụ nữ mà từng thấy trong bức ảnh treo tường hiện rõ ràng, yếu ớt và đôi bàn tay gầy gò đang vuốt mái tóc với giọng dịu dàng, khàn nhẹ vì ho:

“Ôn Ninh đây với .”

choáng váng, loạng choạng bước lùi.

Mẹ?

từng ký ức rõ ràng về . Từ nhỏ, chỉ nhớ chú họ nuôi lớn, chỉ thế. tại … tại giọng quen đến ?

Trước mặt , bác Vương cuối cùng cũng đuổi kịp, khóe miệng nhếch lên méo xệch:

“Nhớ đúng ?”

“Con vẫn còn nhớ bà .”

lắc đầu liên tục. “Không… là ai. từng…”

“Con nhớ.”

Giọng ông lạnh như nước mưa.

“Chỉ là con mất đoạn kí ức

Một cơn buốt chạy thẳng lên thái dương . ôm đầu, tiếng ù ù trong tai hòa lẫn với tiếng bước chân lết phía . Lại một mảng ký ức khác bật lên: đang trốn gầm bàn, ai đó đang cãi dữ dội, giọng , nghẹn ngào và hoảng loạn:

“Cầu xin hãy tha cho nó… nó vô tội!”

Tiếng đàn ông gào lên:

“Nó sẽ giống cô! để điều đó xảy !”

Rồi một tiếng động khủng khiếp như thể vật nặng đổ xuống, cùng tiếng ch.ó tru dài như xé rách căn nhà, thét lên, ngã quỵ xuống nền gạch ẩm ướt của con hẻm.

Bác Vương tiến bước thêm một bước, khuôn mặt méo dần, hòa bóng tối như sáp nung chảy.

“Con trai của bà …”

“Thứ mà bà dùng cả đời che dấu.”

“Lại trở về đây.”

sững , trong đầu hiện một buổi chiều xa: đội lên đầu chiếc nón bé xíu, bảo:

“Sau , nếu còn… cứ giữ lấy nó. Nó sẽ bảo vệ con.”

“Vì con sinh bình thường như những đứa trẻ khác.”

rùng . Từng chữ của vang lên như bóp méo qua loa phóng thanh cũ.

“Không bình thường”… nghĩa là gì?

Bác Vương cúi thấp đầu, nụ nứt rộng đến méo mó:

“Bà sinh một đứa… .”

“Thứ khiến con ch.ó nhà bà phát điên đầu tiên.”

“Thứ khiến g.i.ế.c bà .”

Tim như ngừng đập, phía , tiếng lết kéo đột nhiên dừng . cảm nhận rõ thở thối rữa của nó đang sát gáy, cùng tiếng nhai nhỏ nhẹ như răng c.ắ.n lớp thịt mềm.

run rẩy, hỏi trong tuyệt vọng:

“Tại … bác g.i.ế.c ?”

Bác Vương ngẩng đầu khùng khục:

“Vì bà giấu con khỏi .”

“Giấu đứa con lai mà bà sinh với… thứ đó.”

Cổ lạnh buốt.

Thứ đó?

Ông cúi xuống thì thầm, giọng trầm đến mức cứ như phát từ đất:

“Cha của con… con .”

Một sấm chớp xé ngang bầu trời.

Cùng lúc , con ch.ó đội nón phía khạc một tiếng rít dài, chiếc nón trong tay rùng mạnh như sinh khí riêng.

Mọi thứ bắt đầu xoay.

Tiếng mưa, tiếng của gọi từ đáy ký ức.

Tất cả kéo cơn nôn nao kinh hoàng, nơi sự thật phong kín bấy lâu đang nứt từng mảng.

chính là…

Con trai của bà chủ.

Là đứa trẻ giấu suốt 18 năm, là kết quả của bi kịch giữa và chó.

 

Loading...