c.h.ế.t lặng giữa quán. Tiếng mưa bên ngoài như ai đó vặn nhỏ dần, chỉ còn một thứ âm thanh lọc cọc từ sâu trong bóng tối vang .
nuốt khan, cổ họng rát như chứa cát. Căn phòng mờ trong vài giây. tự véo tay để chắc đây vẫn là hiện thực.
thêm góc phòng, nhưng ánh mắt cứ hút về đó. Rồi một hình dáng nhỏ, cúi rạp, từ từ lò dò khỏi mảng đen đặc như cái giếng sâu. nhận đó là con ch.ó khi nãy, nó còn giống như lúc ngoài mưa.
Bộ lông đen rụng từng mảng, để lộ lớp da tái xám. Từ những chỗ nứt toác, thịt bên lộ màu đen sẫm, phần sườn bên trái lõm , như thứ gì ăn mất một mảng lớn, chỉ còn vài đoạn xương sườn lộ trắng hếu, mỗi nó hít thở khẽ kêu răng rắc.
Một chân của nó gãy, gập về hướng ngược , mà nó vẫn dùng cái chân gãy để chống xuống sàn, rõ từng tiếng rộp rộp như xương đang mài gạch. Trên đầu nó vẫn là chiếc nón lá, nhưng gần, mới thấy rõ dây quai nón…
là một dải gân khô cứng, xoắn , móc thẳng phần da đầu rách của con chó.
suýt nôn.
Không vì mùi hôi, mà là vì nó c.h.ế.t lâu , đáng lẽ bốc mùi nồng nặc. , xung quanh nó sạch trơn, như lớp khí vô hình ngăn thứ thoát ngoài.
Nó nhích thêm một bước, chiếc nón lá khẽ rung. Mắt nó một bên rỗng tuếch còn tròng, bên còn đục trắng xoáy mắt . Khi nó mở miệng, hàm trượt lệch sang một bên, để lộ hàng răng đen, dài và nhọn bất thường như mọc thêm trong quá trình phân hủy.
Âm thanh bật tiếng chó:
“Chủ… quán…”
Giọng nó giờ còn tệ hơn lúc bên ngoài, như kéo từ cuống họng một đang hấp hối, đầy gió, méo mó và nhão nhoẹt.
lùi nhưng chân tê cứng, va mạnh quầy pha chế phía . chạy nhưng dám đầu.
Con ch.ó nghiêng nghiêng nửa , chiếc nón lá đổ bóng xuống gương mặt mục rữa. Nó cúi xuống nữa, một cái cúi chậm, như thể cổ nó đang sắp rụng xuống. Khi đầu nó hạ thấp, âm thanh từ phần cổ trơ xương kêu lạo xạo như bó đũa khô bẻ dần từng chiếc.
nghẹn thở.
Ngay lúc , một tiếng cộp vang lên từ cửa quán. giật bắn, mắt trợn lên. Âm thanh đó như một cú đập thẳng tim, thứ mang hình dạng ch.ó lập tức dựng thẳng đầu. Cái mắt trắng dã còn của nó xoáy về phía âm thanh. Từng bó gân đen khô bên cổ ngoằn ngoèo co rút như ai đang kéo từ bên trong.
Và , nó biến mất.
Không khí trong quán đặc , nặng đến mức tưởng như đang thở trong nước. còn kịp lấy thì một giọng quen thuộc vang lên từ ngoài cửa :
“Tiểu Ôn, mở cửa cho bác chút!”
gần như lao về phía cửa như sắp c.h.ế.t đuối bám bờ. Tay run đến mức xoay chốt hai mới mở . Bác Vương, đàn ông trung niên sống sát bên quán nước đang hiên, áo mưa đọng nước, gương mặt vẻ sốt ruột.
Bác thấy sắc mặt liền cau mày:
“Gì mà mặt mũi trắng bệt thế? Bác gọi nãy giờ cháu ?”
trả lời ngay. Cổ họng như nghẹn bởi thứ gì đó lạnh chát. hít sâu, cố gắng lấy tiếng :
“Bác… bác Vương… Bác thấy con ch.ó nào chạy quanh đây ? Một con ch.ó đen, nhỏ… đội nón lá… giống nón nhưng thu nhỏ…”
Câu dứt, thấy rõ cơ mặt bác Vương thoáng biến sắc, đủ để bác cũng thoải mái với thứ nhắc đến. Bác thêm vài giây, hỏi bằng giọng trầm thấp, lạ đến mức khiến sống lưng cứng đờ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-cho-doi-non-me/chuong-2.html.]
“Cháu… chắc là nó đội nón?”
nuốt nước bọt, cảm giác bắp tay nổi gai:
“Cháu… rõ. Nó còn… chuyện với cháu.”
Đôi môi bác Vương mím thành một đường thẳng. Ánh mắt bác tránh sang cửa quán, như thể sợ thứ gì đó đang trong bóng tối lưng .
Một lúc lâu, bác mới cất giọng, nhỏ đến mức nghiêng mới :
“Cháu là đầu tiên trong ba năm nay… dám thẳng là thấy nó.”
run lên:
“Nó… là gì bác?”
Bác thở dài, cái thở nặng như mang theo bụi cũ của cả khu phố :
“Con ch.ó đen… đội nón lá đó từng thuộc về bà chủ quán của cháu. Bà c.h.ế.t bất ngờ trong nhà , mấy ngày mới phát hiện. Chỉ còn con ch.ó cạnh, trong đám tang, nó chạy băng qua đường, xe tải cán qua, nửa cái đầu còn nguyên, nửa bên biến dạng đến mức ai dám .”
thấy sống lưng lạnh băng.
Bác tiếp, giọng trầm xuống mức gần như thì thầm:
“Người bảo lúc lật con ch.ó lên, đầu nó vẫn còn cái nón lá nhỏ xíu, giống hệt thứ cháu tả. Cái nón đó rời , như … khâu da nó .”
cảm giác từng nhịp tim như bóp nghẹt.
“Sau hôm đó,” bác Vương quanh con phố tối sẫm, “buổi đêm thỉnh thoảng tiếng móng tách… tách… dọc theo mặt đường. Ai … đều chuyển chỗ ở cả. Không ai dám ở .”
mở miệng định gì đó, nhưng lời còn kịp thoát thì thấy ngay quầy pha chế, đúng vị trí khi con ch.ó tiến gần, một vật nhỏ đặt ngay ngắn. Là chiếc nón lá, bằng đúng kích cỡ chiếc đầu con chó: khô ráo, dính một giọt mưa. Dây quai từ gân co rúm như tơ sợi.
cảm giác cả cơ thể mềm nhũn, tim như rơi xuống tận dày.
“B… bác Vương… Cái nón… đó…” chỉ tay .
Bác theo, gương mặt bác chuyển từ ngạc nhiên sang tái mét chỉ trong nửa giây.
“Trời đất…” bác bật , giọng đầy hoảng hốt.
“Không nó dọa cháu .
Nó… chọn cháu .”
“Chọn…?” - run giọng hỏi.
Bác lùi hẳn một bước, ánh mắt vẫn dính chiếc nón như một thứ nên tồn tại trong thế giới .
“Ừ. Nó để nón nghĩa là từ giờ nó theo cháu.”