Tôi trực tiếp uống một ngụm lớn, rồi hít sâu một hơi: "Hít hà—"
Trình Dục kinh ngạc nhìn tôi: "Chu Dực Nhiên, cô thật thô lỗ."
Tôi giơ ly ra hiệu với anh: "Anh thử uống kiểu này xem, thật sự rất sảng khoái, rất giải tỏa."
Trình Dục mặt đầy khó hiểu, nhưng không chịu nổi ánh mắt tha thiết của tôi, bắt chước tôi uống một ngụm.
Tôi nhìn chằm chằm anh.
Anh: "Hít hà— khụ khụ khụ khụ khụ khụ. . ."
Tôi cong khóe miệng, giơ ngón cái: "Không tệ."
Anh hoàn hồn, nhìn tôi như nhìn kẻ thần kinh, khẽ lẩm bẩm: "Có bệnh."
Tôi nâng ly rượu, chạm vào ly của anh.
Hai mươi phút sau, chúng tôi say khướt dựa vào ghế sofa, màn đêm ngoài cửa sổ sàn trở nên mờ ảo.
Hơi thở Trình Dục trở nên nặng nề, ánh mắt mơ màng, dừng lại thoáng qua trên người tôi.
Trình Dục: "Chu Dực Nhiên, cảm ơn. . ."
Lời nói của anh bị pháo hoa bỗng nở rộ ngoài cửa sổ cắt đứt.
Pháo hoa rực rỡ đẹp đẽ khiến những vì sao lập tức lu mờ.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Trong màn pháo hoa rực rỡ muôn màu, tôi lại một lần nữa nâng ly về phía Trình Dục: "Thất tình không có tội, chúc anh vui vẻ."
Nụ cười của Trình Dục vừa xa vừa gần, dần dần mờ ảo.
9
Sau khi tỉnh rượu hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Trình Dục trở nên kỳ lạ.
Anh tăng ca nhiều hơn, như thể đang cố tình tránh né tôi.
Nhưng tình trạng này không kéo dài lâu, mẹ Trình Dục gọi chúng tôi cùng về nhà ăn cơm.
Đứng trước cửa nhà họ Trình, tôi nắm lấy tay Trình Dục, đan ngón tay vào nhau.
Sự thân mật đột ngột khiến anh choáng váng.
Tôi giải thích: "Điều khoản thứ ba của hợp đồng."
— Tham gia các hoạt động xã giao với tư cách là vợ Trình Dục, phụng dưỡng người già.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đan xen của chúng tôi một lúc, hừ một tiếng khóe miệng nhếch lên, bước vào nhà.
Hai nhà chúng tôi là bạn thân nhiều đời, hai vị phụ huynh thấy tôi, không biết hài lòng tới cỡ nào: "Đã đến rồi, còn mang theo quà cáp gì nữa, khách sáo quá."
"Lần đầu tiên cùng Trình Dục về thăm nhà, mang chút trà và Mao Đài cho cha mẹ, cũng là chút lòng thành của con." Tôi điềm đạm lịch sự đưa quà đã chuẩn bị ra.
Trình Dục liếc nhìn tôi, như thể đang nói: cái quỷ gì vậy, về thăm nhà là sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-nho-ba-dao-cua-tong-giam-doc/phan-10.html.]
Nhưng người già rõ ràng không câu nệ tiểu tiết, nhận quà còn rất vui vẻ.
Mẹ Trình chăm chú nhìn bàn tay đan xen của chúng tôi cảm thán: "Ôi, trước đây Tiểu Dục còn nhất định không chịu kết hôn, nhìn vẻ mặt đáng yêu của nó bây giờ kìa."
Trình Dục giật mình, vừa định phản bác, tôi không cho anh cơ hội: "Mẹ, cứ nhìn nữa Trình Dục sẽ ngại đấy."
Lúc này Trình Dục không chỉ mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng lén lút ửng hồng: "Em nói bậy bạ gì thế!"
Giật tay ra khỏi tay tôi rồi bỏ đi.
"Anh chàng da mặt mỏng, ha ha." Tôi giải vây.
Cha mẹ anh lập tức quên đi sự ngượng ngùng, biểu cảm như đã hiểu ra, vui vẻ được tôi mời ngồi xuống sofa.
Sau đó tôi khoanh chân nói chuyện với cha anh từ chiến tranh Nga-Ukraine đến khủng hoảng eo biển Đài Loan.
Mẹ anh vui vẻ ngồi gọt hoa quả ở bên cạnh: "Tiểu Chu, đừng chỉ lo nói chuyện, con ăn đi! Con ăn đi!"
"Vâng ạ."
Đến khi Trình Dục đi vệ sinh xong quay lại, tôi đã đánh với cha anh xong một ván cờ, trong túi nhét đầy phong bao lì xì, mỗi cái đều rất dày và chắc.
Sắc mặt Trình Dục trầm xuống, kéo tôi sang một bên: "Cô lừa tôi thì được rồi, cô còn lừa cả cha mẹ tôi, cô có còn là người nữa không?"
"Anh Trình, quà cha mẹ anh tặng cho tôi là thu nhập phụ của tôi, điều này là hợp lý hợp pháp."
Trình Dục tức đến mặt tái mét: ". . . Trong lòng cô chỉ có. . ."
Đúng lúc mẹ Trình cắt xong hoa quả từ bếp đi ra, ánh mắt dò xét bay qua.
Tôi lập tức vuốt ve cánh tay anh: "Tiểu Dục, đây cũng là chút lòng thành của cha mẹ, người một nhà sao lại nói là hai nhà được. Nếu anh cảm thấy nhận tiền của cha mẹ không đủ độc lập, vậy anh bù thêm chút đi, mua cho cha chiếc xe, mua cho mẹ bộ trang sức, thế không phải là ổn rồi sao, phải không?"
Mẹ Trình vui mừng khôn xiết, chạy ngay đi nói với cha anh: "Vợ chồng son định mua xe cho ông, mua trang sức cho tôi đấy! Có vợ rồi, thằng ngốc này đúng là khác hẳn!"
Biến cố đến quá nhanh, Trình Dục suýt ngất tại chỗ.
Tôi ôm lấy eo anh: "Mạnh mẽ lên nào, chồng yêu."
Trình Dục lại tỉnh táo: "Cô gọi tôi là gì?"
"Chồng yêu." Tôi buột miệng nói.
"Cô. . . cô không có liêm sỉ gì cả!" Trình Dục lại đỏ mặt chạy lên lầu.
Chậc, tôi phát hiện ra rồi.
Tính cách của Trình Dục, không chỉ kiêu ngạo, mà còn như thiếu nữ nữa.
Đến giờ ăn cơm, trên bàn đầy sơn hào hải vị, tôi cúi đầu, chăm chú gỡ xương cá trong bát.
Bỗng nhiên, trong thìa có thêm một miếng cá béo ngon.
Tôi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt bướng bỉnh của Trình Dục: "Gỡ xương cũng không biết."
"Cảm ơn chồng yêu." Tôi mỉm cười.