CỐ TUỆ NGHI - 5

Cập nhật lúc: 2025-09-04 04:19:28
Lượt xem: 1,771

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lật xem vài trang, đặt sách lên kệ. Lúc , cẩn thận va chiếc bình bên cạnh.

 

Ngay khoảnh khắc đó, chính giữa giá sách bất ngờ dịch sang một bên.

 

Ta hoảng hốt — phía kệ sách là một gian mật thất!

 

Mà điều khiến sửng sốt hơn — chính giữa mật thất treo một bức họa.

 

Trong tranh là một thiếu nữ mặc áo tím, tay cầm đóa hải đường — gương mặt trong tranh, chính là .

 

Sao thể như ?

 

Sao trong mật thất của tranh chân dung của ?

 

Ta bước tới gần, càng kinh ngạc hơn — ngoài bức đó, bốn bức tường của mật thất treo đầy những bức họa vẽ .

 

Lúc còn thơ bé, nét mặt non nớt.

 

Khi mỉm rạng rỡ, khi trầm tư sầu muộn.

 

Có cảnh đùa giỡn với khác, cũng cảnh chỉ ngắm cảnh hoa rơi…

 

Thậm chí còn một bức leo cây khi còn nhỏ.

 

Cả như sét đánh trúng — một suy nghĩ thể tin nổi bỗng xuất hiện trong đầu:

 

Lẽ nào… nguyện ý cưới , là bởi vì… sớm để tâm?

 

Không… thể nào.

 

Những năm qua mấy gặp mặt. Mỗi cùng lắm chỉ là đưa cho một hộp điểm tâm. Làm thể…?

 

Lòng rối như tơ vò, vội khỏi mật thất, lập tức đẩy kệ sách về vị trí cũ.

 

Sau đó, cũng chẳng còn tâm trí mà tiếp tục dạo vườn, vội vã trở về viện.

 

Chỉ là — lúc rời , hề phát hiện Thanh Trúc , đang theo bóng lưng luống cuống của mà… mỉm nhẹ.

 

Chạng vạng tối, Phong Dư trở về phủ.

 

Khi , cho dọn sẵn cơm, trong phòng đợi .

 

Nghe tiếng cửa mở, lòng lập tức siết chặt.

 

“Thế tử.”

 

Hắn cau mày, song gì.

 

“Xin , phu nhân.”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Việc công là quan trọng, thế tử cần xin .”

 

“Đừng gọi như nữa.”

 

Hắn , ánh mắt bất mãn.

 

“…Gì cơ?”

 

Ta phần sững sờ.

 

Thấy ngơ ngác, nhẹ nhàng thở dài:

 

“Phu nhân, chúng là phu thê.”

 

Ánh mắt nóng rực, khiến tim khẽ run lên.

 

07

 

“Phu quân…”

 

Ta nhẹ nhàng cúi đầu, giọng cũng mang theo vài phần run rẩy.

 

Trời , khoảnh khắc chỉ tìm một cái hố nào đó mà chui xuống cho xong.

 

“Ha~”

 

Hắn khẽ bật , đó vươn tay đỡ xuống bên bàn.

 

“Phu nhân, dùng bữa .”

 

Có lẽ là do ban chiều lỡ thấy những bức họa trong thư phòng, trong lòng nổi lên chút oán khí rõ từ , thế nên nhịn mà trách :

 

“Phu quân... là cố ý ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-tue-nghi/5.html.]

Hắn , ánh mắt như thiêu đốt.

 

“Phu nhân... chiều nay nàng thư phòng?”

 

Ta bỗng cảm thấy chột , nhưng vẫn khẽ gật đầu thừa nhận:

 

“Vâng, chỉ tìm chút sách , phu quân... sẽ để bụng chứ?”

 

Hắn khẽ lắc đầu, nhưng buông tha:

 

“Phu nhân là nữ chủ nhân của phủ Trấn Quốc Công, đương nhiên cũng .”

 

“Hửm? Chỉ là... phu nhân thật sự phát hiện điều gì ?”

 

Lúc , tim đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực.

 

“Ý là... gì ?”

 

Hắn dậy, hai tay chống lên bàn, từ từ nghiêng về phía .

 

Hơi thở nóng rực mỗi lúc một gần, khiến khỏi tránh , nhưng cổ tay liền nắm chặt, thái độ cương quyết cho đường lui.

 

“Tuệ Tuệ, nàng thật sự thấy gì ?”

 

“Thiếp...”

 

“Tuệ Tuệ, nàng thấy , đúng ?”

 

“Phu quân... chỉ thấy vài cuốn sách, ngoài thấy gì khác...”

 

“Thế thì... hẳn nàng cũng thấy mấy thứ những cuốn sách nhỉ?”

 

“Thiếp thấy tranh nào hết!”

 

Hắn bật — một tràng sảng khoái như thể bắt tận tay.

 

“Tuệ Tuệ, ... đó là tranh khi nào ?”

 

Ta thầm mắng trong bụng: Tên xa!

 

Không thèm để ý tới nữa, nghiêng sang bên , tránh khỏi tư thế áp sát của , cầm lấy đũa, chuyên tâm ăn cơm.

 

Hắn thấy cũng gì, chỉ khẽ xuống chỗ .

 

“Phu nhân nếm thử món cá quý phi sốt chua ngọt . Hôm qua tổ phụ đích đến trang ngoài câu đấy.”

 

“Còn món đậu hũ hạt thông và tôm thủy tinh, đều là món mềm mịn thanh đạm, chắc hợp khẩu vị nàng.”

 

“À, bánh trôi đậu đỏ chiều nay nàng ăn ? Ta bảo Lưu ma ma cho thêm mật ong, mềm dẻo ngọt ngào, hẳn là nàng thích.”

 

Toàn bộ... đều là món thích ăn.

 

Tay cầm đũa của khựng trong chốc lát, chầm chậm ngẩng đầu .

 

“… , thấy .”

 

“Những bức họa .”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Sắc mặt đổi, chỉ gắp một miếng cá đặt bát :

 

“Kỹ họa của vi phu vụng về, đây đều dựa hồi ức mà vẽ. Nay khác , ngày ... nhất định sẽ vẽ nàng thật sinh động.”

 

Trong lòng quá nhiều thắc mắc, cuối cùng nhịn mà cất tiếng:

 

“Tại chứ?”

 

Hắn buông đũa, sang , ánh mắt dịu dàng đến khiến say đắm.

 

“Ta si mê nàng từ lâu, trăng chứng giám, đất trời chứng.”

 

“Tuệ Tuệ, cưới từ đầu tới cuối... luôn là nàng.”

 

Lời vẫn sợ nhất, rốt cuộc thốt từ chính miệng .

 

“Vậy còn A Lăng thì ?”

 

Hắn khẽ gật đầu:

 

“Ban đầu đúng là nàng tự chủ. gặp vài liền đoán dụng ý, cũng mượn cớ thuận nước đẩy thuyền, thử xem... nàng nghĩ .”

 

“Tuệ Tuệ, dù khi đó nàng chịu, cũng sẽ để mặc nàng gả Tạ phủ.”

 

khi nàng ' nguyện ý'... nàng , lúc đó mừng đến mức nào?”

 

Viện của và A Lăng cách khá xa, lệch hẳn hướng với tiền sảnh.

 

 

Loading...