Có qua có lại - 8

Cập nhật lúc: 2025-01-31 08:57:54
Lượt xem: 1,363

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

 

Dưới tòa nhà công ty, Triệu Triệu và Vương Tiểu đứng ở một góc đối diện, dường như đang tranh luận gì đó.

 

Triệu Triệu cảm xúc kích động, còn Vương Tiểu lại bình thản như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

 

Cô ta nhanh chóng phát hiện ánh mắt tôi, chủ động nhìn lại.

 

Chắc chắn Triệu Triệu đã nói với cô ta chuyện Tống An Yến mặc áo choàng tắm xuất hiện trong phòng tôi.

 

Thế nhưng, đã ba, bốn ngày trôi qua, cô ta không hề có động thái nào gây khó dễ cho tôi.

 

Sáng thứ Sáu, đột nhiên Vương Tiểu xuất hiện, mang bữa sáng đến cho Tống An Yến.

 

Cô ta không hề có bất kỳ phản ứng lạ nào, vẫn như thường lệ, mỉm cười gật đầu với tôi, rồi đi vào văn phòng của anh ta.

 

Qua tấm kính mờ, tôi thấy cô ta mặc một chiếc váy bó màu trắng, đứng cạnh Tống An Yến mặc vest đen, trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.

 

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bực bội không rõ lý do.

 

Tôi vội đi vào phòng trà, rót một cốc nước đá để tỉnh táo lại.

 

Tổng thư ký cũng đang ở đó, anh ta nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nhắc nhở tôi:

 

"Thích sếp, thông thường sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

 

Tôi tò mò: "Sao vậy? Lại có đồng nghiệp nào vướng tin đồn với sếp à?"

 

Anh ta ánh mắt sắc bén, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

 

"Trước đây ánh mắt cô nhìn Tổng giám đốc Tống toàn là chán ghét, chẳng thèm quan tâm đến anh ta. Còn bây giờ, lúc nào cũng nhìn về văn phòng của anh ta, một ngày đi lấy nước tận tám trăm lần, chỉ để có cơ hội đi ngang qua cửa phòng sếp."

 

Tôi vội vàng phủ nhận: "Làm gì có, gần đây tôi bị nóng trong, cần uống nhiều nước thôi."

 

Anh ta cầm ly cà phê quay đầu rời đi, để lại một nụ cười đầy ẩn ý:

"Có thể là vậy."

 

Câu nói của anh ta khiến tôi rơi vào trầm tư.

 

Chẳng lẽ tôi thật sự đi lấy nước nhiều đến vậy?

 

Không lẽ…

 

Thận của tôi bị hư rồi?!

 

Vì lo sợ bí mật bị phát hiện, tôi cứ luôn vô thức quan sát văn phòng của Tống An Yến, tạo thành áp lực tinh thần, thậm chí còn dẫn đến chứng âm hư hỏa vượng, biểu hiện ra ngoài là khô miệng, khát nước liên tục.

 

c.h.ế.t tiệt! Hắn ta thật sự đã hại tôi không ít!

 

Buổi tối, tôi trở mình thì thấy ngay mặt của Tống An Yến ở bên cạnh.

 

Tim tôi đập thình thịch, cảm giác căng thẳng càng tăng lên.

 

Tôi nhắm mắt, lạnh giọng: "Tống An Yến, về phòng của anh đi."

 

Anh ta mắt nhắm mắt mở, giơ tay bịt miệng tôi, giọng khàn khàn: "Đừng ồn."

 

Anh ta mò mẫm quanh giường, như đang tìm kiếm gì đó.

 

Không tìm thấy, anh ta dứt khoát nhét tay trái vào lòng tôi, dùng giọng dỗ trẻ con nói:

 

"Được rồi được rồi, biết là đã đá gối ôm của cô xuống đất rồi. Cầm tạm tay trái của tôi mà ôm đi."

 

Không hiểu sao, tôi lại không hất tay anh ta ra.

 

Sáng hôm sau, anh ta xoa cánh tay đau nhức, than phiền:

 

"Triệu Thiên Thiên, một người phụ nữ trưởng thành thì ngủ không cần ôm gối nữa đâu."

 

Tôi: "…."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-qua-co-lai/8.html.]

12

 

Lâu lắm rồi mẹ của Tống An Yến mới xuất hiện, lần này bà khoác tay Vương Tiểu đến tìm anh ta.

 

Vương Tiểu tựa vào vai bà, làm nũng: "Dì ơi, An Yến bận làm việc lắm, hôm nay để con đi cùng dì nhé?"

 

Mẹ Tống mỉm cười hài lòng: "Dù bận thế nào cũng không thể không có thời gian ăn cơm được, con cứ nuông chiều nó như thế, sau này cưới rồi thì không được đâu nhé."

 

Vương Tiểu e thẹn nở nụ cười.

 

Vừa bước ra khỏi phòng họp, Tống An Yến đã bị mẹ kéo đi ăn, hoàn toàn không có cơ hội từ chối.

 

Ba người sánh vai rời đi, từ đằng sau trông chẳng khác nào một gia đình ba người.

 

Khi đi ngang qua tôi, Vương Tiểu chăm chú nhìn tôi, vẫy tay chào, nhưng lại giống như cố ý chỉ chào riêng tôi.

 

Như thể cô ta đang cố tình khiêu khích, thị uy với tôi.

 

Lẽ nào cô ta đã hiểu lầm rằng tôi và Tống An Yến đang ở bên nhau?

 

"Đing!"

 

Tin nhắn từ Tống An Yến:

 

"Tôi sẽ về nhà sớm, đừng lo."

 

Giọng điệu này, cách dùng từ này… Nếu nói tôi với anh ta không có gì, thì ngay cả ma cũng không tin!

 

Lập tức, chuông báo động trong đầu tôi vang lên.

 

Tôi và anh ta hình như ngày càng đi sai hướng.

 

Tôi mở lịch, thấy trang của hôm nay đã bị khoanh tròn đỏ, đánh dấu bằng chữ to:

 

"NGÀY GIẢI PHÓNG".

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Thì ra hôm qua là đêm cuối cùng của lời nguyền ba mươi ngày.

 

Bắt đầu từ hôm nay, lời nguyền đã hoàn toàn biến mất.

 

Lúc đầu, tôi còn đếm từng ngày, sau đó thì mặc kệ, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

 

Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta cứ nhất quyết nhét tay trái vào lòng tôi tối qua, rồi hình ảnh anh ta cùng mẹ và Vương Tiểu trông như một gia đình không ngừng hiện lên trong đầu…

 

Tâm trạng tôi lúc lên lúc xuống, chẳng lẽ…

 

Chẳng lẽ bệnh tình của tôi nặng thêm rồi sao?!

 

Không được! Tôi phải tránh xa tên Tống An Yến này ngay lập tức!

 

Buổi tối, tôi chặn anh ta ngoài cửa:

 

"Tống An Yến, hôm nay anh ngủ bên kia, chúng ta thử xem lời nguyền có thực sự biến mất không."

 

Anh ta đáp nhỏ: "Ồ."

 

Anh ta ngoan ngoãn ôm gối rời đi, nhưng tại sao trông có vẻ hơi thất vọng?

Hôm sau, chúng tôi thực sự không còn nằm chung giường nữa.

 

Lời nguyền đã biến mất!

 

Tôi lập tức dọn về nhà.

 

Nhưng không biết có phải vì từ chiếc giường hai mét chuyển về giường nhỏ 1m5, mà đêm đó tôi trằn trọc mãi, khó ngủ vô cùng…

13

 

Vương Tiểu xuất hiện trước cửa văn phòng Tống An Yến đúng giờ như chấm công — sáng đến, tối lại đến.

 

Tống An Yến, ngày càng cáu kỉnh, bị quấy rầy đến phát bực, cuối cùng công khai tuyên bố không thích cô ta, bảo cô ta cút đi.

 

Thế nhưng, ngay sau đó, Vương Tiểu lại chủ động hẹn tôi đến quán cà phê đối diện công ty.

 

Loading...