Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-28 05:37:33
Lượt xem: 5,137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng không hề ngước nhìn ta.

 

Bỗng nhiên ta sững người, cảm thấy có một cảm giác rất lạ.

 

Vừa rồi ở hậu hoa viên ta bị thương sao?

 

Sao tim lại đập nhanh thế này!

 

“Chậc, hôm nay hình như ta chưa lau cây thương, ta đi lau đây.”

 

Nói xong, ta quay người chạy đi.

 

Chạy nhanh quá nên đã bỏ lỡ nụ cười thoáng qua trên môi Tần Miên.

 

...

 

Tần Miên bắt đầu tỏa sáng trong triều đình, Hoàng thượng càng ngày càng coi trọng hắn.

 

Gần đây sông Cổ Lâm đã xảy ra nạn lũ lụt, nhấn chìm nhiều ngôi làng xung quanh. Ngay cả thành Sầm An gần đó cũng bị ảnh hưởng

 

Hoàng thượng đã ban chiếu chỉ, ra lệnh cho Thái tử thay mặt người đến thành Sầm An thăm hỏi bách tính trong đợt nạn lũ lần này.

 

Đây là một cơ hội rèn luyện, cũng là một thử thách.

 

Dù sao thì không ai biết được khi nào lũ lụt sẽ ập xuống lần nữa.

 

Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm, ta nhìn hắn đứng trước cửa phòng ta hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa.

 

...

 

Khi hắn đã yên vị trên xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:

 

“Thái tử điện hạ ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát rồi.”

 

Tần Miên kéo mạnh rèm kiệu lên, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?”

 

Ta mặc một bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp: “Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An đối với ta không phải là việc khó.”

 

Tần Miên chăm chú nhìn ta.

 

Bị hắn nhìn chăm chú, ta cảm thấy mặt nóng bừng liền nói thêm: “Nhưng phải trả tiền đó.”

 

Tần Miên cười: “Được.”

 

Chuyến đi đến thành Sầm An lần này chúng ta khá may mắn.

 

Lũ lụt đã rút gần hết.

 

Trong thành Sầm An bách tính lưu lạc đầy đường, từ khi xe ngựa vào thành đã có rất nhiều người đi theo sau.

 

Có những đứa trẻ gầy gò chạy theo: “Xin các vị quý nhân cho chúng ta thức ăn, xin các vị quý nhân...”

 

Nhìn bọn họ, ta bỗng nhớ đến hình ảnh ngày xưa lúc theo phụ thân chạy trốn kẻ thù.

 

Chậc, chắc cũng không khá hơn bọn họ là bao.

 

Trong lòng ta vô cùng đồng cảm, thương xót họ, ta đưa tay chạm vào túi lương thực đeo ở thắt lưng, còn chưa kịp lấy ra thì đã bị Tần Miên ngăn lại.

 

“Hạ Anh, bây giờ không thể đưa cho họ.”

 

Ta nhìn hắn sau vài giây mới chợt hiểu: “Là ta sơ suất.”

 

Lúc này nếu lấy lương thực ra bách tính sẽ vây quanh chặn hết lối đi.

 

Xe ngựa dừng lại trước thủ phủ, theo thói quen nghề nghiệp, ta liền nhảy xuống trước, sau đó đưa tay vào trong xe.

 

Ta tự dưng cũng ngạc nhiên với hành động của mình.

 

Khi đang chuẩn bị rút tay lại, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.

 

Tần Miên nắm lấy tay ta bước ra khỏi xe ngựa, miệng nở nụ cười: “Đa tạ Thái tử phi.”

 

...

 

Thiên tai ở Sầm An nghiêm trọng hơn ta tưởng, chúng ta ở lại đây suốt hai tháng.

 

Tần Miên mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ánh nến trong đêm thường cháy sáng suốt cả đêm.

 

Hắn thực sự đang làm việc vì lê dân bách tính.

 

Ta không giúp được nhiều, chỉ có thể làm vài việc nhỏ nhặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ta-yeu-thich-lai-la-mot-nam-nhan/chuong-7.html.]

Ví dụ như pha cho hắn một chén trà nóng, hoặc đặt một bông hoa nhỏ trên bàn làm việc của hắn. Ngày tháng cứ thế trôi qua.

 

Dù ở tại Sầm An xa xôi nhưng Tần Miên vẫn có thể xử lý việc triều chính.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dù sao thì hiện tại phe Thanh Lưu đã hoàn toàn đứng về phía hắn.

 

Nhị Hoàng tử nóng vội lập công nên liên tục phạm sai lầm. Hoàng thượng không hài lòng nên đã ra lệnh cấm túc nhị Hoàng tử để hắn suy nghĩ thêm về hành vi của mình.

 

Khi nghe tin này trong lòng ta có chút vui mừng, cảm thấy dường như mình thực sự đã giúp được Tần Miên.

 

...

 

Hai tháng sau, tình hình thiên tai ở Sầm An đã được kiểm soát, chúng ta lên xe ngựa chuẩn bị trở về hoàng cung.

 

Lần này đến lượt Thái tử điện hạ cưỡi xe ngựa cho ta.

 

Ta vén rèm lên nhìn hắn: “Có phải ngài không muốn trả tiền nên mới giúp ta thúc ngựa không?”

 

Tần Miên ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Nàng nói thế nào thì là thế đó.”

 

Đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa dại.

 

Tần Miên cúi người hái một bông hoa rồi cẩn thận cài lên tóc ta.

 

Ta nhìn cử chỉ bối rối của hắn mà giở trọng trêu chọc: “Ngài như thế là có ý gì?”

 

Tần Miên nhìn ta: “Cài lên trông đẹp mà.”

 

Ta cười: “Ta không cài hoa cũng đẹp mà.”

 

Ta thực sự không quen với việc cài hoa trên đầu, đang định đưa tay lên gỡ xuống thì nghe Tần Miên lại nói.

 

Hắn nói: “Là một cô nương thì cài hoa mới đẹp.”

 

Câu này nghe quen quá.

 

Ta ngẩn ra một lúc, tay đang định lấy bông hoa cũng chậm rãi buông xuống.

 

Từ khi Thái tử Tần Miên từ Sầm An trở về kinh, hắn rất được Hoàng thượng trọng dụng. Nghe nói đã được lệnh thay Hoàng thượng phê duyệt tấu chương.

 

Lê dân bá tánh cũng không ngớt lời khen ngợi vị điện hạ này.

 

Nghe những lời khen đó, ta bắt đầu cảm thấy khó xử.

 

Tần Miên như vậy có được xem là vững vàng trong triều chưa?

 

Nếu vậy thì ta có phải nên đi rồi không?

 

Chậc, có chút không muốn đi.

 

Nhưng ta và hắn đã ký với nhau thỏa thuận rồi.

 

Ta chống cằm, suy nghĩ đăm chiêu cả buổi.

 

Hay là, hủy thỏa thuận?

 

Không được, quá lộ liễu.

 

Ta đột nhiên nghĩ ra một điều, lập tức đứng dậy.

 

Ta không thể hủy thỏa thuận của mình, nhưng ta có thể hủy thỏa thuận của Tần Miên mà!

 

Đến lúc đó ta còn có thể đóng vai người đi bắt kẻ trộm.

 

Hahaha, thật là một ý tưởng tuyệt vời.

 

Ta phủi phủi y phục, rồi quay người đi về phía hậu viện của Tần Miên.

 

Theo lý thì lúc này hắn đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương.

 

Ta đi thẳng vào hậu viện để đến thư phòng tìm hắn.

 

Đột nhiên ta dừng lại, vẻ mặt hoảng hốt áp sát vào cổng vòm.

 

Sao lại có người!?

 

Lại còn có hai người!

 

Người kia ta có chút ấn tượng, hình như là mưu sĩ của Tần Miên, Trương Khoa.

 

Tiếng nói chuyện của họ vọng ra từ bên trong.

 

Thấy hắn đang bận nên ta định lén lút rời đi, nhưng khi nghe rõ một câu của Trương Khoa thì bước chân ta bỗng khựng lại.

Loading...