Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-27 13:18:52
Lượt xem: 5,024
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nha hoàn giúp ta trang điểm và chỉnh trang một chút.
Ta nhấc bộ xiêm y dài thượt đi ra ngoài phủ.
Nhũ mẫu gọi lại, biểu cảm có chút khó nói: “Thái tử phi, người... đi chậm chút.”
Ta đáp: “Được thôi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Rồi “vút” một cái, ta nhảy vào xe ngựa.
...
Ta vừa đến cửa điện của Hoàng hậu nương nương thì gặp ngay Nhị hoàng phi Lương Chiêu.
Nàng ta thấy ta liền giở giọng điệu châm chọc: “Ô, đây chẳng phải là Thái tử phi sao?”
Ta cười: “Ngươi không nhìn nhầm đâu.”
Nàng ta cười khẩy một tiếng: “Cái đồ nhà quê còn tự coi mình là tiểu thư danh giá cơ đấy?”
Ta tiếp tục cười: “Không không, Nhị hoàng phi mới là thực sự là một bảo vật, ta thì làm sao bì kịp chứ.”
Lương Chiêu: “...”
Mặt nàng ta biến sắc, chuẩn bị nổi giận thì một vị nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu bước ra.
“Thái tử phi, Nhị hoàng phi, Hoàng hậu nương nương cho mời các vị vào trong.”
Ta không nhìn Lương Chiêu nữa, bước vào điện trước.
Hoàng hậu là mẫu phi của Tần Miên tất nhiên đối xử với ta không tệ. Ngược lại, mẫu phi của Nhị hoàng tử là sủng phi Dương thị, Hoàng hậu vốn không ưa gì bà ta nên đối với Lương Chiêu cũng không vừa mắt cho lắm.
Ngồi một lúc, Hoàng hậu liền cảm thấy mệt nên cho bọn ta lui ra.
Ta cùng Lương Chiêu cáo lui rời khỏi điện, ta định quay về thì bị nàng ta giữ chặt cánh tay.
“Thái tử phi có việc gì mà vội vàng thế?” Lương Chiêu cười nói với ta, “Đúng lúc ở chỗ Dương Quý phi có tiệc thưởng hoa, chúng ta cùng đi xem sao?”
Nhìn nụ cười giả tạo trên mặt nàng ta, ta chân thành nói: “Đại tỷ, đừng cười nữa, mặt đã cứng đờ rồi.”
Rốt cuộc ta vẫn bị ép phải đi dự tiệc thưởng hoa.
Dù sao, tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm.
Người muốn gây chuyện, ta cũng không tránh nổi.
Tiệc thưởng hoa rất đông người tham dự, nhưng khi chúng ta bước vào không khí liền trở nên yên lặng.
Nhìn sắc mặt và cử chỉ của họ ta cũng đoán được những người này đều cùng phe với Lương Chiêu.
Ta mỉm cười suốt buổi, gặp ai cũng “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, người nói rất đúng.”
Dù không có uy lực gì to lớn, nhưng với tài ăn nói của ta cũng đủ để ứng phó với người khác.
Đi một vòng thưởng hoa cùng các nương nương, Lương Chiêu không đạt được mục đích làm ta bẽ mặt nên sắc mặt có chút khó coi.
Ta mỉm cười với nàng ta: “Hoa cũng đã thưởng xong rồi, không làm phiền mọi người nữa, ta hơi mệt xin phép về trước.”
Ta không đợi nàng ta nói thêm lời nào, quay người bỏ đi ngay lập tức.
Chec tiệt, bộ y phục này thật khó chịu! Giày cũng khó chịu! Thứ đội trên đầu cũng khó chịu!
Toàn thân chẳng thoải mái chút nào, phải nhanh chóng về nhà thay đồ thôi!
Ta vội vã trở về nhà, hoàn toàn không để ý đến Lương Chiêu đang đuổi theo sau.
Khi đi qua cây cầu đá nhỏ bên cạnh hòn non bộ, Lương Chiêu bất ngờ kéo lấy ta: “Thái tử phi…”
Ta bị nàng kéo ngã ngửa người rơi xuống hồ.
Trước khi rơi xuống, ta nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Lương Chiêu.
Nhưng mà —
Ta là ai chứ?
Ta là Hạ Anh!
Thiếu chủ anh tuấn phong lưu, võ nghệ cao cường của Hanh Thông tiêu cục đấy.
Dễ dàng rơi xuống nước thế sao?
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Ta dùng sức từ eo bụng đạp vào thành cầu, rồi nhanh chóng mượn lực nhảy lên đỉnh hòn non bộ cạnh cầu.
Ta ngồi trên đó, cúi đầu nhìn xuống Lương Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ta-yeu-thich-lai-la-mot-nam-nhan/chuong-6.html.]
Không nhịn được mà huýt sáo: “Lên đây ngồi không?”
Mọi người: “...”
Trong lúc nói chuyện, có người từ cổng vòm của hoa viên bước vào.
Ta liếc qua một cái, lập tức sững sờ.
Tần Miên đi cùng với Nhị hoàng tử Tần Hạc.
Phía sau họ còn có vài vị quan trẻ tuổi.
Chec tiệt.
Là Thái tử phi mà leo cao thế này, có phải không hay lắm không?
Tần Miên nhìn thấy ta đang chuẩn bị nhảy xuống.
Trong khoảnh khắc đó, giọng hắn như vỡ ra: “Hạ Anh?”
Ta cười gượng: “Điện hạ cũng đến sao? Trùng hợp thật, hahaha.”
Hắn bước đến bên hòn non bộ, ngẩng đầu nhìn ta: “Nàng leo lên cao như thế để làm gì?”
Ta liếc mắt nhìn mọi người xung quanh đang lén lút nhìn ta, rồi thẹn thùng nói: “Thiếp chỉ muốn leo lên đây ngắm cảnh thôi mà.”
Tần Miên: “...”
“Không may leo lên quá cao, nên... không xuống được.”
Ta giả vờ buồn bã quay đầu đi, rồi tự mình bấm mạnh một cái vào đùi.
Hạ Anh! Vở kịch này phải diễn tiếp!
Khi ta định sai người đem thang tới, Tần Miên đã đứng bên dưới dang rộng hai tay.
Ta: “?”
Tần Miên: “Nàng nhảy xuống đi, ta đỡ nàng.”
Ta nhìn hắn, không nói gì.
Hắn lại nói: “Đừng sợ.”
Ta thì không sợ, chủ yếu là sợ đè chec hắn.
Xung quanh có nhiều người nên ta không tiện chần chừ quá lâu.
Suy nghĩ một lúc, ta vẫn quyết định đánh cược một phen.
Đánh cược là ta không đè chec hắn.
Ta điều chỉnh tư thế, rồi nhảy về phía Tần Miên.
Tần Miên bước lên một bước, vững vàng đỡ lấy ta vào lòng.
Ồ.
Ta có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Thái tử điện hạ trông yếu ớt không ngờ lại khỏe thế!
Tay ta đặt lên n.g.ự.c hắn, không nhịn được mà sờ thử.
Chậc, khá cứng đấy.
Còn chưa kịp cảm nhận xong, ta đã bị hắn thả xuống đột ngột.
Ta nhìn đôi tai hơi đỏ của hắn rút ra một kết luận.
Thái tử điện hạ thật là ngây thơ và trong sáng!
Thái tử điện hạ không thèm để ý đến ta nữa.
Hắn nói ta đã vi phạm thỏa thuận.
Trời đất chứng giám, ta thực sự không có giở trò lưu manh, chỉ là vô tình chạm vào thôi.
Đúng, là vô tình.
Ta bám vào cửa sổ phòng Tần Miên, bắt đầu khóc lóc thảm thiết: “Ta bị nhiều người nhắm vào như vậy, trở về ngài còn không thèm để ý tới ta, ta thật sự rất đau lòng.”
Tần Miên cầm bút ngưng lại một chút, rồi nói: “Sau này nếu không muốn tham gia những dịp như vậy, nàng không cần phải đi.”
Ta ngẩn người: “Nhưng, nhũ mẫu nói...”
“Đừng quan tâm người khác nói gì.” Tần Miên lặp lại “Nàng không muốn đi thì không cần phải đi.”
“Ta đã lợi dụng nàng để có chỗ đứng trong triều đình, không thể nào để nàng chịu ấm ức như vậy, chỉ cần nàng không thích thì không một ai được ép buộc nàng.”