CÔ NƯƠNG NGỐC NGHẾCH VÀ HOÀNG TỬ MÁU LẠNH - Ngoại truyện: Kỷ Xuyên
Cập nhật lúc: 2025-06-09 05:46:54
Lượt xem: 311
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẫu thân ta là một kỹ nữ họ Kỷ. Năm đó bà cứu một vị hoàng đế bị thương ở bên ngoài, được hoàng đế sủng hạnh mà sinh ra ta.
Mẫu thân ôm ta trốn tránh khắp nơi mới sinh được ta, cuối cùng vẫn bị hoàng đế, kẻ cảm thấy nhục nhã, g.i.ế.t c.h.ế.t.
Ta cũng từ đó bị vứt bỏ vào hành cung, không ai thèm đoái hoài đến sống c.h.ế.t.
Chỉ có thái hậu về hành cung dưỡng lão là còn thương xót ta, cho ta chút che chở.
Bao nhiêu năm nay, ta giống như một con chuột chui rúc dưới cống rãnh, bị người người căm ghét.
Cho đến khi xuất hiện Sở Niễu Niễu.
Lần đầu tiên gặp nàng, ta và Thu Thủy vừa g.i.ế.t người của thái tử phái tới điều tra.
Vậy mà nàng lại nằm trên đất, chớp đôi mắt sáng trong veo mà gọi ta:
“Tiên nhân.”
Mười tám năm qua, ta chưa từng thấy đôi mắt nào sạch sẽ như vậy.
Nếu là trước kia, chắc chắn ta sẽ g.i.ế.t người diệt khẩu.
Nhưng lần đó, chỉ vì đôi mắt ấy, ta lại mềm lòng.
Ta không ngờ được, nàng chính là đứa con gái ngốc của Triệu An mà hắn mang tới để thay thế Triệu Uyển Bình gả cho ta.
Thân thể hoàng đế ngày một suy yếu, nhưng lại không dám để lộ ra ngoài, bèn muốn nhanh chóng nhổ đi cây đinh Triệu An, dọn đường cho thái tử.
Cho nên mới ban hôn nữ nhi của Triệu An cho ta, muốn dùng con d.a.o cùn là ta này, diệt Triệu An, cũng diệt luôn ta.
Chỉ là hoàng đế không ngờ rằng Triệu An đã sớm bám lấy cây cổ thụ thái tử, ly gián quan hệ phụ tử bọn họ.
Thái tử một lòng muốn mau chóng lên ngôi, ổn định giang sơn.
Mà tất cả chuyện này lại cho ta một cơ hội.
Ta muốn làm thiên hạ đại loạn, để người người trên đời đều khổ sở như ta mới hả dạ.
Chỉ là, Sở Niễu Niễu thì không thể.
Nàng giống như một viên kẹo ngọt.
Nàng không thể khổ.
Nhưng hoàng đế lại muốn ta g.i.ế.t nàng ngay trong lần đầu tiên gặp mặt sau hôn lễ.
Ta ngước mắt, lạnh lùng nhìn ông ta:
“Nàng có lỗi gì?”
“Con gái của Triệu An.”
Hoàng đế ngồi trên ghế, lạnh lùng nói.O Mai d.a.o Muoi
Chỉ vì là con gái của Triệu An mà đã là sai.
Như ta, chỉ là con của một kỹ nữ, càng là tội không thể tha.
“Nàng không có lỗi.”
Ta biết lừa ông ta cũng không khó, nhưng ta không muốn để Sở Niễu Niễu phải đứng ở vị trí tội nhân.
Vị trí ấy, chỉ một mình ta gánh là đủ.
Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta, thay ta đút cho ta viên ô mai nàng thích nhất là được rồi.
Ngay lúc đó, nghiên mực trên bàn hoàng đế bay thẳng về phía ta.
Ta đã sớm quen với chuyện này.
Chỉ là không quen với việc Sở Niễu Niễu cởi áo choàng của mình, đắp lên người ta.
Ta nhìn nàng, chỉ cảm thấy dù có bị nghiên mực đập trúng cũng đáng.
Mọi chuyện ta đã tính hết.
Thái tử và Triệu An đã điều tra đến đầu ta.
Bọn họ thà g.i.ế.t nhầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng ta nhất định phải rời hành cung đi làm việc của mình.
Chỉ là, lần đó là ta sai.
Ta không nên kéo Sở Niễu Niễu theo, không nên lừa nàng là đi Giang Nam ngắm cảnh.
Không nên để nàng thấy m.á.u đổ.
Khi ta nằm trong biển lửa, nhìn nàng khóc đớn đau đến xé ruột gan, tim ta cũng nhói lên theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/ngoai-truyen-ky-xuyen.html.]
Tất cả là lỗi của ta.
Ta hận không thể xông ra ôm chặt nàng vào lòng.
Có lẽ vì tim quá đau, nên cả nỗi đau da thịt cháy rụi ta cũng chịu được.
Khi có người lôi ta ra khỏi đám lửa, nửa người ta đã bị thiêu đến tàn tạ.
Nửa bên mặt còn lưu lại vết sẹo ghê người.
Đi trên đường, trẻ con nhìn thấy cũng khóc thét bỏ chạy.
Sở Niễu Niễu cũng khóc.
Nước mắt nàng như những hạt trân châu rơi lên tay ta, nóng bỏng.
Từng giọt, từng giọt thiêu đốt nơi tim ta.
“Đau không?”
Nàng vừa khóc vừa hỏi, đôi mắt tràn đầy thương xót.
Chính khoảnh khắc đó, trái tim ta, thứ đã phiêu bạt gần hai mươi năm, như tìm được bến đỗ.
Cả đời này, ta chỉ sống vì một mình nàng.
Thái tử là ta g.i.ế.t.
Triệu An cũng là ta g.i.ế.t.
Kẻ muốn ta c.h.ế.t, ai cũng đừng hòng sống.
Chỉ là trước khi c.h.ế.t, Triệu An nói với ta:
“Nó quá ngốc, sẽ không uy h.i.ế.p được ngươi.”
Hắn lại vì Sở Niễu Niễu cầu xin.
Một kẻ vô tình vô nghĩa như hắn, đến phút cuối cùng lại vẫn nhớ đến đứa con gái hắn đã vứt bỏ hơn mười năm.O Mai d.a.o Muoi
Thôi kệ.
Hắn vì diệt khẩu mà g.i.ế.t cả nhà Sở Niễu Niễu, nhưng lại không g.i.ế.t nàng.
Nghĩ ra, cũng coi như có chút tình m.á.u mủ.
Ta bèn từ bỏ ý định ban đầu, cho hắn một cái c.h.ế.t nhanh gọn.
Phủ thái tử bị lật tung lên.
Khi ta tìm thấy Triệu Uyển Bình, nàng đang co lại ở góc giường.
Nàng nhìn ta, trong mắt đầy sợ hãi.
“Ta sẽ không nói cho Niễu Niễu biết.”
Nàng bị người khiêng đi, nước mắt rơi xuống, nói:
“Tất cả là ta nợ nàng.”
Nàng nhìn thấu mọi chuyện, cũng coi như thông minh.
Mọi thứ dần khép lại.
Chỉ có Sở Niễu Niễu nói không thích hoàng cung cho lắm.
May là Triệu Uyển Bình tranh khí, sinh được một đứa con trai, để ta giúp nó cũng được.
Cuối cùng, ta có thể cùng Sở Niễu Niễu sống cuộc sống mà ta đã mơ trong vô số đêm.
Nghĩ đến đây, ta không kìm được khóe môi nhếch lên, bước chân đi tìm nàng càng nhanh hơn.
Sở Niễu Niễu đang ngồi trên xích đu trong sân.
Ánh nắng rực rỡ phủ lên tà váy nàng, tiếng cười như chuông bạc vang khắp cả viện.
“Vương gia.”
Xuân Sinh cúi người hành lễ với ta:
"Hôm nay buổi trưa tiểu thư lại ăn nhiều quá.”
Ta hơi cau mày, cúi đầu nhìn nàng, mở miệng sửa lại lỗi lầm đã nhắc mãi:
“Trước kia phải gọi là phu nhân, giờ phải gọi là vương phi.”
(Hết)