Gói hành lý trong tay Xuân Sinh cũng rơi bịch xuống đất vì sợ.
Kỷ Xuyên chầm chậm đi đến bên ta, cúi người khẽ nói bên tai ta:
"Họ sẽ cắt lưỡi."
Ta mím môi.
"Chặt tay."
Ta lập tức ôm chặt lấy tay mình.
"Chặt chân."
Ta bật khóc "oa" một tiếng, ôm chặt lấy Kỷ Xuyên:
"Kỷ Xuyên, ta không đi nữa."
Ta được Kỷ Xuyên bế về phòng.
Chàng đặt ta lên bàn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta.
Ngay lúc ta vừa hít mũi, định nín khóc, ánh mắt chàng rơi vào tờ giấy vẽ tranh được xếp ở sau lưng ta.
"Đây là gì vậy?"
Chàng hơi nhướng mày, đưa tay cầm lấy.
Đó là tranh của ta!
5
Ngón tay lạnh như băng của Kỷ Xuyên chà mạnh lên trán ta một cái, rồi cúi đầu nhìn màu mực dính trên đầu ngón tay, lại nhìn bức tranh trong tay chàng.O Mai d.a.o Muoi
“Nàng vẽ à?”
Ta khẽ cắn môi, lắc đầu phủ nhận.
Chàng nheo mắt, đưa bức tranh lại gần hơn, chỉ vào ta và Xuân Sinh trong tranh, hỏi:
“Vẽ hai con ch.ó con?”
???
Ta trừng to mắt.
“Còn cái này là gì? Heo con à?”
Chàng lại chỉ vào phía có chàng và Uyển Bình.
Vốn đã không buồn nữa, nhưng nghe Kỷ Xuyên nói thế một hồi, ta lại bắt đầu thấy tủi thân.
Ta giận dỗi giật lấy bức tranh trong tay chàng, giấu ra sau lưng:
“Chẳng là cái gì cả, không phải ta vẽ.”
Chàng nhướng mày, đôi mắt đẹp ấy ánh lên ý cười nhè nhẹ:
“Ồ? Vậy ai vẽ?”
Ta nhảy xuống khỏi bàn, cầm tranh chạy vụt ra ngoài.
“Không biết không biết, Niễu Niễu cái gì cũng không biết!”
Cuối cùng, ta giấu bức tranh dưới một gốc cây trong hậu hoa viên.
Sợ Kỷ Xuyên lại tìm được tranh, ta cũng không nhắc gì tới chuyện trốn đi nữa.
Không lâu sau, trong cung truyền chỉ gọi ta và Kỷ Xuyên vào cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/9.html.]
Chúng ta ngồi cùng xe ngựa vào cung, chàng trông có vẻ không vui.
Hoàng tổ mẫu từng nói, chàng từ nhỏ bị bỏ lại ở hành cung, gần như chưa từng gặp hoàng đế.
“Kỷ Xuyên.”
Ta nhích lại gần chàng :
"Chàng không muốn gặp hoàng đế phụ thân của chàng phải không?”
Cũng giống như ta khi xưa không muốn gặp phụ thân tể tướng vậy.
Chàng nhìn ta, vẻ lạnh lùng trên mặt như dịu đi chút ít:
“Lát nữa gặp ông ấy, không được gọi là hoàng đế phụ thân.”
Ta gật đầu.
“Ta biết, phải gọi là phụ hoàng.”
Kỷ Xuyên bật cười, đưa tay xoa đỉnh đầu ta, không nói gì thêm.
Xe ngựa chạy rất lâu mới dừng lại trước một cánh cổng rất lớn, rất rất lớn.
Ta cứ nghĩ hành cung là nơi lớn nhất rồi.
Không ngờ hoàng cung còn lớn hơn, đẹp hơn nhiều.
Tường đỏ mái xanh, đẹp vô cùng.
Ta và Kỷ Xuyên lại đi rất lâu mới đến nơi gặp hoàng đế.
Người ngồi trên cao, còn đáng sợ hơn cả phụ thân tể tướng của ta.
Sau khi ta ngoan ngoãn hành lễ xong, liền có tiểu công công đưa ta vào hậu điện.O Mai d.a.o Muoi
“Hoàng thượng và tam hoàng tử có chuyện cần nói, hoàng tử phi cứ nghỉ tạm ở đây.”
Hậu điện rất rộng, còn có trái cây và điểm tâm bày sẵn.
Ta vừa ăn vừa nghe người đi ngang ngoài cửa bàn tán hoàng thượng không thích Kỷ Xuyên thế nào, hôm nay lại nổi giận lớn ra sao.
Ta vừa đứng dậy, định ra ngoài nói giúp Kỷ Xuyên vài câu, thì thấy chàng xuất hiện ở cửa.
Không biết từ khi nào ngoài trời đã đổ mưa.
Kỷ Xuyên đứng nơi ngưỡng cửa, người ướt sũng. Ta vội chạy đến:
“Sao lại ướt hết vậy?”
Ta nâng tay chàng áp vào mặt mình sưởi ấm:
"Có lạnh không?”
Chàng chỉ cúi đầu nhìn ta, vành mắt hơi đỏ lên, không nói một lời.
Dù chàng không khóc, ta vẫn biết chàng rất buồn.
Ta ôm lấy chàng, nhẹ giọng dỗ như mẫu thân từng dỗ ta:
“Có phải lạnh lắm không? Chúng ta về nhà nhé?”
Chàng để mặc ta ôm rất lâu, mới thấp giọng đáp:
“Được, chúng ta về nhà.”
Ra khỏi điện, ta mới biết, trời mưa rất lớn.
Hành lang đầy người đứng.