Ta ôm trán cười theo chàng .
Xuân Sinh nói ta đã quên sạch những điều Thường ma ma đã dạy, cười lại cười to, chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào.
Ta không biết Kỷ Xuyên có để tâm đến những điều đó hay không.
Thu Thủy thì để tâm.
Ngay từ đầu, hắn đã không ưa ta.
"Nếu không phải tự dưng xuất hiện một người như ngươi, chủ tử đã cưới tiểu thư Uyển Bình rồi."
Đó là lời hắn nói với ta.
Hắn nói nếu Uyển Bình gả cho Kỷ Xuyên, nhất định sẽ giúp được chàng rất nhiều.
Không giống ta, chỉ biết ngốc nghếch vui cười.
Điều đó khiến ta có chút buồn.
Đêm hôm đó, ta lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Kỷ Xuyên nằm bên cạnh dường như ngủ rất say.
"Kỷ Xuyên."
Ta chống người ngồi dậy, cẩn thận gọi chàng một tiếng.
Đáp lại ta chỉ là tiếng hô hấp đều đặn của chàng.O mai d.a.o Muoi
Quả thật là ngủ say rồi.
Ta uể oải nằm xuống trở lại.
"Chàng cũng thấy ta là kẻ ngốc phải không?"
Ta mở to mắt nhìn trần giường tối đen, mím môi:
"Uyển Bình tốt như vậy, chàng cũng tốt như vậy, nếu hai người thành thân chắc chắn sẽ càng tốt hơn."
"Ta có thể quay về tìm mẫu thân."
"Mẫu thân nhất định đang nhớ ta."
Ta nghiêng đầu nhìn Kỷ Xuyên, hơi tủi thân:
"Chàng có nhớ ta không?"
Chắc là không.
Chàng chắc cũng trách ta chẳng giúp được gì.
Hoàng tổ mẫu từng nói, chàng rất cần được yêu thương.
Nhưng đầu óc ta chậm chạp, thực sự không biết phải yêu thương chàng thế nào, đến món điểm tâm ta thích ăn nhất, chàng cũng không thích.
Nếu là Uyển Bình, nhất định nàng sẽ làm tốt hơn ta.
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung một hồi, chẳng mấy chốc ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỷ Xuyên đã không còn ở đó.
Cũng tốt.
Ta lén bỏ trốn.
"Tiểu thư."
Xuân Sinh ngồi trước bàn, cầm bút mặt đầy khổ sở:
"Nô tỳ thật sự không biết viết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/8.html.]
Nhưng ta cũng không biết viết.
Vậy làm sao để cho Kỷ Xuyên biết ta đã trở về tìm mẫu thân, để chàng có thể thành thân với Uyển Bình đây?
Ta nằm bò trên bàn nghĩ một lúc, nghiêng đầu chợt nhìn thấy bức tranh treo trên tường phía bên kia.
Đúng rồi.
Ta có thể vẽ tranh.
Đợi ta vẽ xong thì trời cũng đã không còn sớm, Xuân Sinh mím môi xách gói hành lý mà ta đã gói kỹ:
"Tiểu thư, nếu Tam hoàng tử biết được sẽ tức giận đó."
"Sẽ không đâu."
Ta cũng mím môi an ủi nàng:
"Chàng ấy nhất định sẽ vui."
Ai mà không muốn cưới một nữ tử như Uyển Bình chứ?
Tỷ tỷ nhà bên từng khóc nói với ta, phu quân của tỷ vì thích góa phụ xinh đẹp dịu dàng ở phía nam thôn mà ngày nào cũng cãi nhau với tỷ.
Ta không muốn cãi nhau với Kỷ Xuyên.
Nhưng ta và Xuân Sinh còn chưa ra khỏi hành cung thì đã chạm mặt Kỷ Xuyên.
Chàng từ phía sau ta vòng lên trước, nhìn ta, lại nhìn gói hành lý trong tay Xuân Sinh, hỏi:
"Các nàng định làm gì?"
Vốn ta cũng không buồn đến thế, vậy mà không hiểu sao, bị chàng hỏi như vậy lại thấy tủi thân vô cùng.O mai Dao Muoi
"Ta muốn đi tìm mẫu thân."
Ta mím môi cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Kỷ Xuyên hơi cúi người, đưa mặt lại gần ta:
"Mới thành thân được mấy ngày đã đòi về nhà mẹ đẻ, là ta bắt nạt nàng sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thu Thủy sau lưng chàng, lại vội cúi đầu xuống.
"Không có."
Ta lắc đầu.
Kỷ Xuyên cũng quay đầu nhìn Thu Thủy một cái.
Ta nghiêng người tránh sang một bên, kéo tay Xuân Sinh định tiếp tục đi.
"Nàng định chui qua cái lỗ kia ra ngoài à?"
Mới đi được hai bước thì nghe thấy giọng Kỷ Xuyên vang lên sau lưng.
Đúng vậy.
Lũ trẻ trong thôn bỏ trốn thường chui qua lỗ chó.
Chúng nói chui qua lỗ chó sẽ an toàn, không dễ bị phát hiện.
Tuy giờ đã bị Kỷ Xuyên phát hiện, nhưng ít ra vẫn còn an toàn.
"Nghe nói bên kia cái lỗ là địa ngục, chuyên đánh đập những kẻ không nghe lời dám lẻn đi."
Giọng Kỷ Xuyên lại lạnh lẽo vang lên sau lưng.
Ta và Xuân Sinh cùng khựng bước.