Ta ngẩng đầu nhìn thấy chiếc khăn bay lên, và người đang đứng trước mặt trong bộ đồ đỏ chính là Kỷ Xuyên.
Kỷ Xuyên!
Ta vừa khóc vừa cười nhìn chàng :
“Chàng tới cứu ta sao?”
“Cứu nàng?”
Kỷ Xuyên nhướng mày:
"Tại sao ta phải cứu nàng?”
Giọng chàng lạnh lạnh, hoàn toàn khác với hôm đó.
Ta ngẩn ra, đem hết những lời nghe được kể cho chàng :
“Họ nói người ta phải lấy là Tam hoàng tử, vừa xấu xí vừa g.i.ế.t người vô số, là người rất rất xấu.”
Câu cuối là ta tự thêm vào.
Kỷ Xuyên bật cười, chàng cười thật đẹp.
Đặc biệt là bộ đồ đỏ này khiến chàng còn đẹp hơn lần trước.
Chàng hơi cúi người nhìn ta, đôi mắt đẹp không có lấy một chút ý cười.
“Ta chính là Tam hoàng tử.”
3
“Không thể nào!”
Nghe xong lời của Kỷ Xuyên, ta lập tức phủ nhận.
Có lẽ vì giọng ta quá lớn, chàng khựng lại một chút.O Mai d.a.o Muoi
“Tại sao lại không thể?”
Chàng ngồi thẳng dậy, vẫn nhìn ta chằm chằm.
Câu này mà cũng phải hỏi sao?
Ta chớp mắt:
“Chàng đẹp như vậy, lại còn là người tốt nữa.”
Vừa dứt lời, Kỷ Xuyên liền bật cười như thể vừa nghe thấy chuyện gì nực cười lắm.
“Ta là người tốt sao?”
Chàng đưa tay ra, nhẹ bóp má ta, giọng trầm trầm:
“Sao nàng biết ta là người tốt?”
Ngón tay chàng lạnh lạnh, hơi thô ráp, cọ vào mặt khiến ta ngứa ngứa. Ta không nhịn được, lùi lại một chút, ngoan ngoãn đáp:
“Dù sao chàng cũng là người tốt.”
Mẫu thân từng nói, ai quan tâm ta thì người đó là người tốt.
Uyển Bình là người tốt, Kỷ Xuyên cũng là người tốt.
Cuối cùng Kỷ Xuyên buông mặt ta ra, ra hiệu cho Xuân Sinh, người hầu đang sợ đến mức không dám lên tiếng, lui xuống.
Xuân Sinh nhìn Kỷ Xuyên, lại nhìn ta, thân mình run rẩy mà vẫn đứng yên.
Thấy Kỷ Xuyên hơi nhíu mày, ta nghiêng đầu nói với nàng:
“Xuân Sinh ngoan, nghe lời Kỷ Xuyên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/5.html.]
Nghe xong lời ta, Xuân Sinh mới lùi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, thoáng chốc trở nên yên ắng.
“Triệu An đi một nước cờ hay.”
Kỷ Xuyên nhìn ta, đột ngột buông một câu không đầu không đuôi.
Triệu An là tên phụ thân tể tướng, ta đã từng nghe Thường ma ma nhắc tới.
Ta lắc lắc đầu, trâm cài trên tóc kêu leng keng.
“Phụ thân tể tướng cũng biết chơi cờ sao?”
Ta hỏi Kỷ Xuyên.
Phụ thân tể tướng lợi hại thật đấy.
Trong thôn có một thư sinh dạy học cũng biết chơi cờ, nhưng vì không ai chơi cùng nên lúc nào cũng tự đánh một mình.
Kỷ Xuyên nhìn ta một cái thật sâu, đưa tay xoa trán:
“Nàng không phải họ Sở sao?”
Ta gật đầu theo phản xạ:
“Đúng vậy.”
Nói xong mới nhớ lời căn dặn của Thường ma ma, ta vội đưa tay bịt miệng lại.
Mắt ta đảo một vòng, nghĩ trong phòng không còn ai khác, liền buông tay ra rồi vẫy vẫy chàng lại gần.
“Ta nói cho Chàng một bí mật, Chàng không được kể với ai.”
Ta khẽ nói khi chàng ngồi xuống bên cạnh.
Chàng ngoan ngoãn gật đầu.
Ta ghé sát tai chàng, đầu trâm trên tóc đ.â.m vào đầu chàng một cái khiến ta giật mình lùi về sau.O Mai d.a.o Muoi
Kỷ Xuyên đúng là người tốt thật.
Chàng tháo hết trâm vòng trên đầu ta xuống, cất vào một cái hộp nhỏ.
“Cảm ơn Kỷ Xuyên.”
Ta ngẩng đầu cười với chàng .
Chàng mím môi, hỏi: “Là bí mật gì?”
À đúng rồi.
Ta ghé sát tai chàng, thì thầm:
“Ta tên là Sở Niễu Niễu, nhưng ta là con gái của phụ thân tể tướng, phụ thân bảo mẫu thân đưa ta trở về. Thường ma ma nói ta không được kể cho ai, phải bảo rằng ta sống ở trang viện từ nhỏ, không có phụ mẫu hay đệ đệ gì hết.”
Nói đến đây, ta bắt đầu thấy buồn.
“Sao lại khóc nữa rồi?”
Kỷ Xuyên nhìn ta, đôi lông mày đẹp kia hơi nhíu lại, dường như có chút không vui.
Ta mím môi, vẫn không nhịn được khóc òa.
“Ta nhớ mẫu thân…”
Thường ma ma nói dối.
Bà bảo ngày ta lấy chồng sẽ được gặp mẹ, nhưng hôm nay mẫu thân vẫn chưa đến.